*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thầy," Lý Tầm cố gắng phá vỡ tâm lý may mắn của đối phương, "Thầy là người thông minh, bây giờ thầy không nên cố thuyết phục em thầy không phải là hung thủ."
Đối với Lý Tầm, mọi thứ đều có thứ tự ưu tiên, rõ rành việc có phải là kẻ thủ ác hay chăng nào được xếp ở vị trí thứ nhất.
Thầy Triệu hãy còn đau, ông nhìn học sinh này.
Một người đàn ông trung niên như ông cũng có những khuyết điểm của riêng mình đó là quá dựa vào kinh nghiệm quá khứ, nhận thức về người và sự vật luôn dựa trên kinh nghiệm quá khứ.
Lý Tầm đã mạnh mẽ xé nát điều ấy.
Ông đã làm mới sự hiểu biết của mình về học sinh Lý Tầm.
Hiện tại con nhóc đã đứng về phía mẹ mình, không có một mảy do dự.
"Em chỉ muốn bảo vệ mẹ em, em không tin thầy ra ngoài sẽ không báo cảnh sát. Nếu thầy muốn tìm ra chỗ đột phá từ em, thầy nên nghĩ cách theo hướng"thầy sẽ không báo cảnh sát".
"Cô nói rất rõ ràng về tình huống của mình khôn cùng mà lại chẳng hề có bất kỳ sự nhượng bộ. Thầy Triệu ý thức được từ lúc bắt đầu phát hiện ra mình đến giờ, nó chưa từng nói một lời xin lỗi với ông chực như những gì nó đã nói lúc đầu, nó không hề sợ hãi. Cô nhóc không phải là một học sinh cấp 3 bình thường."Mẹ em sẽ về trong khoảng một tiếng nữa. Nếu thầy có cách để em tin tưởng thầy thì đừng bỏ lỡ cơ hội.
"Điện thoại của Lý Tầm phát ra ánh sáng le lói, trong căn hầm vẫn còn mùi khó ngửi, thật chất không khó để kiềm nén cơn đau, mỗi tội đói khát thì có. (P1) Ông bặt thinh một thoáng mới thốt lên:"Có thể trước tiên cho tôi ăn chút gì đó không?"
"Chờ em một chút.
"Lý Tầm lên lầu, lấy ra vài thanh Snickers được cô mua từ trước. Thầy Triệu có thể cảm nhận được cô nhóc không có lòng hận thù giành cho ông. Vị ngọt của sô cô la pha lẫn với vị bùi của đậu phộng đã xoa dịu cơn cáu kỉnh đang xé nát cơ thể ông. Lý Tầm nói:"Thầy, thầy nên tin em, em chỉ muốn bảo vệ mẹ em, bà ấy đã cho em mạng sống này, cho em cuộc sống hiện tại.
Em muốn duy trì cuộc sống hiện tại mà thôi.
"Thầy Triệu ngẩng đầu lên."Thầy, thầy chắc hẳn hiểu một cuộc sống bình yên và hạnh phúc quý giá tới nhường nào.
"Dưới sự tấn công liên tục và áp lực tinh thần, thầy Triệu đã chịu thua."Chuyện năm đó tôi thật sự không biết." Thầy Triệu bày tỏ,
"Tôi sẽ cho em một nhược điểm khác về tôi, em có thể dùng nó để kìm hãm tôi. Ví dù chuyện ấy bị lộ ra ngoài, tôi sẽ mất hết danh dự, mất việc làm. Hơn nữa, những tổn thương mẹ em gây ra cho tôi chỉ cần vài ba tháng là đủ sức hồi phục, tôi không đến nỗi chấp nhận đánh mất công việc và danh tiếng, hủy hoại cuộc sống bây giờ của mình vì muốn trả thù một chút thù hận bực ấy."
Lý Tầm đút cho đối phương thêm một thanh Snickers: "Thầy nói xem.
"Thầy Triệu vội vàng ăn hết, ông chú ý ra có vẻ Lý Tầm không mấy cố chấp trong việc biết đứa bé năm đó ở đâu. Đây là một tin tốt đối với thầy Triệu, bởi lẽ điều đó chứng tỏ cô nhóc và mẹ mình không cùng một giuộc, mục đích của hai người hoàn toàn khác nhau. Ăn xong thanh Snickers, thầy Triệu trả lời:"Tôi đã nhận hối lộ từ phụ huynh." "Chỉ có vậy thôi à?" Lý Tầm lập tức mất hứng.
"Những năm qua tổng cộng đã hơn 100 ngàn."
Thầy Triệu bổ sung. "Chuyện này quá dễ để biện minh."
"Cái này có thể biện minh ra làm sao?" (P2)
"Vì nhận hối lộ nên chắc chắn không thể chuyển khoản mà phải là tiền mặt. Nếu là tiền mặt thì làm gì để lại bằng chứng? Giả mà thầy ra ngoài rồi thầy chối thì sao đây?"
"Có thể ghi âm. Tôi sẽ viết thư nhận tội cho em…"
"Vô dụng, nếu cảnh sát đến, thầy chỉ cần nói bị ép buộc thừa nhận, vì muốn tự cứu mình nên đã nói dối.Thầy Triệu:Tôi không phải là người như vậy.Lý Tầm:Chúng ta hãy đặt ra một tiêu chuẩn trước, điểm yếu của thầy là dạng phải đủ lớn, phải có bằng chứng, em cầm bằng chứng đó đi tố cáo thầy là thầy sẽ đi tù."
"Nhận phong bì với số tiền lớn như vậy là một vấn đề rất nghiêm trọng đối với giáo viên.
"Thầy Triệu đáp. So với cái này? Lý Tầm:"Mẹ em dính líu đến giam giữ người khác bất hợp pháp còn kèm theo tình tiết tăng nặng là lăng mạ và đánh đập các loại. Ít nhất thầy phải nói ra một sơ hở có khung hình phạt không thua gì điều này, và ví dù em cầm chứng cứ đi tố cáo thầy thì thầy sẽ đi tù.
Chỉ khi đó em mới có thể tin thầy, mới thả thầy." "
Cô nói nghiêm túc: "Em thật sự muốn thả thầy. Mẹ em đã ngần ấy tuổi, em không muốn bà ấy phải đi tù. Theo một nghĩa nào đó, chúng ta thuộc một phe.
"Thầy Triệu cảm nhận được đối phương có phần sốt ruột, có lẽ là theo thời gian dần trôi, tội danh của mẹ cô nhóc có thể trở thành"bắt giữ trái phép dẫn đến tử vong".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!