*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ấn tượng của Triệu Tĩnh Chính về Lý Tầm là cô bé hoạt bát có thừa, khéo ăn nói. Cô không phải kiểu người có vẻ ngoài dễ thương vô hại mà điều khiến người ta cảm thấy dễ chịu là ánh mắt của cô.
Khi nhìn người khác, mắt cô bừng lên niềm vui tựa gặp lại bạn cũ, ánh mắt ấy luôn thể hiện sự thân thiện và nhiệt tình của cô đối với mọi người. Cô chính là kiểu người cởi mở lạc quan mà mọi người yêu thích nhất.
Thành ra khi cô đứng đó, người ta sẽ cảm thấy thân thiết, bất kể cô nói gì, người ta không tự chủ nổi đã tin cô, muốn làm chút gì cho cô.
Trước đó, khi cả hai cùng nhau đi tìm camera giám sát đã hỏi những người xung quanh xem có manh mối gì không, lúc anh ta tự mình hỏi thì người ta chỉ đáp lại qua loa xong đã muốn tống cổ:
"Không thấy."
"Nhiều người qua lại nơi này thì ai mà nhớ được?"
Nhưng khi Lý Tầm đi hỏi, người ta lại chực gặp được một người bạn lâu năm, lập tức bắt chuyện. Tuy rằng không có gì mới song lúc nói chuyện với cô chủ cửa hàng lại cảm thấy áy náy vì không giúp được gì, thậm chí còn hứa với cô sẽ đi hỏi lại nhân viên, nếu có tin tức gì nhất định sẽ báo cho cô biết.
Với anh ta cũng vậy.
Về nhà anh ta định bàn với mẹ, kể cho mẹ nghe về thông tin của nạn nhân, ngặt nỗi mới nói được 10 phút thì không nói được nữa, và rồi không hiểu sao lại gửi thông tin đó cho cô học sinh cấp ba dù hai người mới quen nhau hơn một ngày.
Mỗi tội hôm nay có vẻ hơi lạ, Lý Tầm cứ cầm cuốn vở của mình và xem, không chủ động làm việc cũng không chủ động nói chuyện với anh ta.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên ngượng ngùng, chung quy họ chỉ là những người xa lạ mới quen biết nhau được hai ngày.
(P1)
**lưu ý: mong các bạn không bình luận nói trước nội dung plot tωist**
Ấn tượng của Triệu Tĩnh Chính về Lý Tầm là cô bé hoạt bát có thừa, khéo ăn nói. Cô không phải kiểu người có vẻ ngoài dễ thương vô hại mà điều khiến người ta cảm thấy dễ chịu là ánh mắt của cô.
Khi nhìn người khác, mắt cô bừng lên niềm vui tựa gặp lại bạn cũ, ánh mắt ấy luôn thể hiện sự thân thiện và nhiệt tình của cô đối với mọi người. Cô chính là kiểu người cởi mở lạc quan mà mọi người yêu thích nhất.
Thành ra khi cô đứng đó, người ta sẽ cảm thấy thân thiết, bất kể cô nói gì, người ta không tự chủ nổi đã tin cô, muốn làm chút gì cho cô.
Trước đó, khi cả hai cùng nhau đi tìm camera giám sát đã hỏi những người xung quanh xem có manh mối gì không, lúc anh ta tự mình hỏi thì người ta chỉ đáp lại qua loa xong đã muốn tống cổ:
"Không thấy."
"Nhiều người qua lại nơi này thì ai mà nhớ được?"
Nhưng khi Lý Tầm đi hỏi, người ta lại chực gặp được một người bạn lâu năm, lập tức bắt chuyện. Tuy rằng không có gì mới song lúc nói chuyện với cô chủ cửa hàng lại cảm thấy áy náy vì không giúp được gì, thậm chí còn hứa với cô sẽ đi hỏi lại nhân viên, nếu có tin tức gì nhất định sẽ báo cho cô biết.
Với anh ta cũng vậy.
Về nhà anh ta định bàn với mẹ, kể cho mẹ nghe về thông tin của nạn nhân, ngặt nỗi mới nói được 10 phút thì không nói được nữa, và rồi không hiểu sao lại gửi thông tin đó cho cô học sinh cấp ba dù hai người mới quen nhau hơn một ngày.
Mỗi tội hôm nay có vẻ hơi lạ, Lý Tầm cứ cầm cuốn vở của mình và xem, không chủ động làm việc cũng không chủ động nói chuyện với anh ta.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên ngượng ngùng, chung quy họ chỉ là những người xa lạ mới quen biết nhau được hai ngày.
(P1)
Triệu Tĩnh Chính cảm thấy bối rối, sao mình cứ luôn đặt kỳ vọng vào một cô học sinh cấp ba.
Tuy bảo anh ra đã tốt nghiệp đại học nhưng thực tế anh ta nào kinh qua được mấy đợt sóng gió đương nhiên không hiểu, nguyên nhân chính là Lý Tầm bằng lòng ở chung với anh ta như vậy.
Có một số người bẩm sinh đã có năng lực này.
Chỉ cần cô muốn, bất kể ai gặp cô lần đầu đều bị tạo cho cảm giác cô đáng tin cậy, hơn nữa cô còn có thể thích nghi hoàn hảo với tính cách của người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!