Chương 47: (Vô Đề)

Lý Tầm vẫn tiếp tục tháng ngày sống cuộc đời bình lặng của mình.

Lần trước Đào Phong đến tìm cô bị cô làm bẽ mặt xong đã không còn xuất hiện nữa. Cô bảo bạn cùng phòng của đối phương theo dõi sát sao người này, đặc biệt chú ý xem hắn có vũ khí gì không.

Cảm giác như vậy hệt như phóng vệ tinh lên mà tín hiệu vẫn trì trệ mãi chưa truyền về.

Một ngày, hai ngày, không có chút động tĩnh nào, mọi hướng đều không gửi tin nhắn hồi đáp cho cô.

Thật khiến người ta sốt ruột.

Nếu không phải vì chuyện của mẹ, cô có thể tĩnh trí hơn, song bây giờ không được, cô rất muốn có một kết quả.

Đôi khi cô cũng tự hỏi có phải mình đã tính sai, có lẽ không phải mọi chuyện trên thế giới này đều có quy luật; có lẽ một số người đi sai đường rồi sẽ quay đầu, sẽ tự kiểm điểm lại vấn đề của mình, sẽ tránh được cái hố sắp nhảy vô.

Có lẽ Triệu Hâm, Đào Phong cũng là những người như vậy, họ đã thay đổi triệt để, hoàn lương làm một người mới.

Thậm chí thỉnh thoảng nửa đêm bị ác mộng đánh thức, trong mơ là cảnh Triệu Hâm chuyển đến một nơi nhỏ, ông ta không còn bị kiệt sức về mặt cảm xúc, ông ta bắt đầu cuộc sống mới, dạy học nghiêm túc, chuộc tội cho những sai lầm nửa đời trước của mình.

Đào Phong đã nói với cha mẹ mình về chuyện nợ nần, cha mẹ hắn bán nhà trả nợ; hắn cũng nhận ra vấn đề của bản thân, chăm chỉ học tập, cuối cùng vào được một công ty lớn, có một cuộc sống hào nhoáng vẻ vang.

(P1)

Bọn buôn người chạy trốn năm đó nhìn thấy tin tức, không bị mê hoặc bởi số tiền kếch sù sắp nhận được, cũng không định tìm cô nữa.

Chúng quay đầu, chuẩn bị hưởng thụ tuổi già.

Tất cả những người này đều có cuộc sống mới, và chúng được xây dựng trên nỗi đau của tất cả các nạn nhân và gia đình của họ.

Cả thảy những gì cô đã vất vả lên kế hoạch đều trở nên vô nghĩa. Lý Tầm sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cô đã nhiều ngày không ngủ ngon, theo thời gian dần trồi cô càng thêm bồn chồn. Quách Anh đã bắt đầu pha trà hoa cúc cho cô.

"Chị đừng có lo, dù em không biết chị muốn làm gì, nhưng chị thông minh thế, chắc chắn sẽ làm được."

"Phức tạp lắm."

Lý Tầm thở dài.

Lòng Lý Tầm ngày một bồn chồn nhất là khi Triệu Hâm và Đào Phong không có bất kỳ hành động nào, đến nỗi cô bắt đầu nghi ngờ năng lực của mình.

Đúng vậy, cô không giỏi như cô tưởng tượng, đôi khi cô còn đần đến lạ.

Hồi tấm bé cô nghĩ người lớn và trẻ con là hai loài sinh vật, tựa như mèo và chó vậy.

Cô không biết người lớn đều từ trẻ con mà ra.

Thật kỳ lạ, thuở nhỏ cô thông minh bằng này, ấy nhưng những điều mà đối với nhiều người vừa sinh ra đã biết thì cô lại không tỏ tường.

Sự thông minh của cô khiến cô không ngừng phân tích, cuối cùng rút ra kết luận người lớn và trẻ con là hai loài sinh vật.

Có lẽ lần này cô cũng giống như hồi nhỏ khi đã đưa ra kết luận sai lầm, bọn họ đã dừng cương trước bờ vực cũng nên.

Hòa Hòa đã chết; Miêu Miêu bị người thân giết hại; mẹ kiên quyết bắt cóc giáo viên chủ nhiệm vì sợ cô gặp nguy hiểm; nhà họ Tiền đã góp tiền bạc và công sức giúp đỡ cô vì vững tin vào kế hoạch của cô…

Đêm đêm Lý Tầm không ngủ yên giấc, cô liên tục xem lại những phân tích phỏng đoán mình đã làm về từng thành viên trong nhà họ Đào, về những phân tích tâm lý cô đã làm cho Triệu Hâm…

(P2)

Tựa như bọn họ đều không còn đường nào khác để đi, nhưng lỡ như có thì sao? Cô phải tỉnh táo, không được hoảng, không được rối, chưa đến lúc tuyệt vọng. Đúng lúc này cô nhận được một cuộc điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!