Đào Phong ở ngoài trường Trung học Bình Thành để canh người. Lý Tầm là học sinh ngoại trú, đúng tối đầu tiên hắn đã canh được.
Lý Tầm đi ra cùng với các bạn, cô ôm sách, đi song song với hai bạn nữ khác trên con đường lớn phía sau trường.
Cô trông không khác gì các nữ sinh trung học còn lại, đang bàn luận về kỳ thi sắp tới với người bạn bên cạnh.
Đào Phong đi theo phía sau, không tiến lên làm phiền.
Hai nữ sinh còn lại rẽ vào một con đường, Lý Tầm tiếp tục cất bước về phía trước một mình.
Bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, trước mặt cô xuất hiện một bóng đen làm cô giật mình.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là một người quen cũ.
Đào Phong cũng để chú ý đến điều này, hắn đứng ở góc rẽ, dựng tai lên nghe.
"Bây giờ mày tên là Lý Tầm rồi à?" Có vẻ người kia là người quen cũ của Lý Tầm.
"Tụi tao tưởng rằng cả đời này mày không dám lộ diện nữa chứ. Đã dùng kế hoạch của tụi tao để lừa tiền mà mày sống cũng khá sướng, chỉ có tụi tao là bị mày hại tới thảm.
"Đào Phong nghe Lý Tầm nói với vẻ thiếu kiên nhẫn:"Mấy người bị trừng phạt là đáng đời, tôi còn ngạc nhiên là các người dám tìm đến tôi, không sợ tôi báo cảnh sát ư?"
"Nếu mày báo cảnh sát, chuyện mày lừa người lấy tiền cũng bị lộ." Người kia nói,
"Tụi tao cũng không đến đây để ôn chuyện cũ với mày. Bây giờ mày có tiền rồi, trích đại ra một ít cũng đủ cho tụi tao dùng. Tụi tao không đòi nhiều, cho 5 triệu, tụi tao sẽ không tìm mày nữa cũng không nói chuyện của mày ra ngoài. Nếu không cho, vậy thì cùng nhau mất cả chì lẫn chài."
(P1)
Đào Phong nghe vậy thì hiểu ngay, hắn đã đoán không sai, Lý Tầm đúng là thành viên của một băng nhóm lừa đảo hơn nữa còn phản bội lại chính băng nhóm của mình, bây giờ đang bị chúng tìm đến.
Đúng là một chỗ đột phá.
Hắn âm thầm tính toán xem có thể tiếp cận đối phương thông qua cách này không.
"Thế thì các người đi mà báo cảnh sát." Lý Tầm bảo, "Tôi không lấy của nhà họ Tiền một xu nào chứ các người thì khác.
"Nói rồi cô cứ thế đi thẳng, chẳng hề để tâm đến bọn chúng. Đào Phong nhíu mày, thái độ xử lý thế chẳng hóa ra châm ngòi cho hai người kia? Chắc chắn sẽ rước họa vào thân! Giả dụ là hắn, cam đoan sẽ không làm như vậy. Trong đầu hắn lập tức nảy ra vài biện pháp để giải quyết tình huống. Đúng như dự đoán, hai người kia bị chọc tức."Mày chờ đấy!
Tụi tao sẽ phanh phui mọi chuyện của mày ra! Lúc đó xem mày còn lừa gạt ai được nữa!"
Chỉ có vậy thôi?
Đào Phong thấy hai người này không ra gì, chẳng dám xuống tay.
Ban đầu hắn chờ ở bên cạnh, nghĩ bụng nếu hai người kia đánh Lý Tầm thì hắn sẽ xông vào giúp đỡ, cũng coi như là cách làm quen.
Hai người kia không ngốc.
Mọi nơi đều có camera sao mà đánh người được, đối phương chỉ nói ba lời hù dọa thôi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, lại có thêm nửa ngày nghỉ.
Trời hôm đó nắng đẹp, hầu hết các sinh viên nội trú đều đang giặt chăn màn, phơi chăn màn, hoặc nằm phơi nắng trên sân trường.
Lý Tầm không có ở trường, cô đang đọc sách một mình trong hiệu sách bên ngoài trường.
(P2)
Cứ ở mãi trong trường thì không tiện cho người khác thực hiện kế hoạch, Lý Tầm hiểu rõ cái này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!