Không chỉ các bạn học khác mà ngay cả Quách Anh cũng sốc lắm. Quách Anh khá ngây thơ, cô ấy chỉ biết Lý Tầm có một kế hoạch lớn, còn cụ thể là gì thì cô ấy không hề biết, cũng không biết Lý Tầm sẽ trở thành con đầu thai của nhà họ Tiền.
"Chị thật sự là đứa con đã đầu thai nhà họ Tiền ư?"
Quách Anh có phần sợ hãi.
Lần này nhà họ Tiền không ở căn nhà mới của họ mà đến một căn nhà khác, nghe đâu là căn nhà khi trước.
Lý Tầm đến đó rồi ngất xỉu một cách khó hiểu, đoạn các bạn còn lại ở đằng sau
nghe thấy người nhà họ Tiền la lên, bảo trên cánh tay của Lý Tầm có một vết bớt giống hệt với vết bớt của con họ…
Sau khi tỉnh lại Lý Tầm im lặng khoảng một hai tiếng, tiếp đó nói rằng trong đầu mình xuất hiện thêm nhiều ký ức…
Cuối cùng cô vẫn quay về nhà cùng với các bạn, bởi lẽ năm nay đã là lớp 12, việc học quan trọng có thừa, cô vẫn phải thi đại học.
Mọi người vẫn thảo luận chuyện này dù đã trở về nhà.
Quách Anh kéo Lý Tầm ra góc sân chơi vắng người, vuốt lên vết bớt trên tay Lý Tầm:
"Đại ca, chị thật sự là con nhà họ Tiền đầu thai à? Cái vết bớt này của chị không phải đồ giả chứ?"
"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, cái vết bớt này tao đã có từ nhỏ rồi.
"Lý Tầm không định kể cho Quách Anh nghe phần còn lại. Cô đã rút ra bài học, lần trước cô kể hết kế hoạch cho mẹ, mẹ cô thấy quá nguy hiểm, càng nghĩ càng sợ, cuối cùng đã bắt cóc và giam giữ giáo viên chủ nhiệm, muốn dùng cách mình vào tù để đổi lấy biện pháp giải quyết một lần cho xong. (P1) Thực tế là vấn đề không được giải quyết, ngược lại vì mẹ cô bị bắt giam đâm khiến tâm trạng cô hiện tại vẫn chưa ổn định. Quách Anh vẫn không yên tâm:"Mấy ngày nay tim em cứ đập dồn, sợ sẽ xảy ra chuyện đấy."
"Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ chăm chỉ ôn tập chuẩn bị thi, trước khi thi đại học âu mọi chuyện sẽ kết thúc."
Khi nói những lời này, trong mắt cô xuất hiện vẻ hấp tấp hiếm thấy. Tối hôm đó, cô nhắn tin cho nhà họ Tiền để họ làm theo kế hoạch.
Nhà họ Tiền cũng không biết toàn bộ kế hoạch, họ chỉ chịu trách nhiệm phần việc của mình. Đối phương bảo cô chú ý an toàn, nói rằng luật sư của mẹ cô đã bắt đầu làm thủ tục, ước tính một thời gian nữa là mẹ cô có thể được tại ngoại chờ xét xử.
Lý Tầm cảm ơn đối phương, sự hấp tấp của cô xuất phát từ đây, cô hy vọng tất
cả mọi chuyện kết thúc trước khi vụ án của mẹ cô mở ra tại phiên tòa. Căn phòng chỉ có trơ mình cô, trong lòng trống rỗng.
Cô bắt đầu nhìn vào vết bớt trên cánh tay.
Vết bớt không phải bẩm sinh mà do người khác tạo ra.
Ban đầu bọn cô chỉ làm trò trẻ con trên đường để lừa tiền, mỗi tội cái nghề này không ngừng phát triển.
Cũng không biết tên đáng giết bằng ngàn dao nào đã nghĩ ra cái trò ăn vạ. Đồng thời cách làm ấy mau chóng lan rộng trong giới làm ăn ngầm của bọn cô. So với việc người già ăn vạ, trẻ em càng dễ thành công trờ trờ.
Vì đám trẻ đứa trẻ không phải con ruột của chúng, lại sợ bị người khác nói là ăn vạ, thành thử lần nào đám trẻ cũng đều bị thương thật sự.
Lý Tầm có thể làm gì được?
Cô chỉ biết gắng sức tự mình đi vì nếu không kiểm soát tốt, thật sự sẽ có người chết, chính Hòa Hòa đã chết trong quá trình này.
(P2)
Khi ấy nhà họ Tiền vẫn đang tìm kiếm con của mình, treo thưởng hàng trăm ngàn chỉ để tìm manh mối dù cho bấy giờ đứa trẻ đã không còn.
Những người trong băng nhóm chúng thường đùa mạng người có quý có rẻ: "Mày nhìn đi, đám trẻ còn sống này còn không đáng giá bằng cái xác chết."
Có người bên cạnh chen vào: "Đã chết lâu như vậy rồi tìm làm gì nữa, sao không nhanh chóng sinh thêm một đứa, biết đâu nó đầu thai trở lại."
"Mày nói gì đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!