Chương 43: (Vô Đề)

Ký túc xá giáo viên không nằm trong Trường Trung học Bình Thành mà ở một khu dân cư bên cạnh, cả một tòa nhà lầu trên lầu dưới toàn là giáo viên của trường Trung học Bình Thành.

Trường Bình Thành là một trường chuyên cấp 3, giáo viên được hưởng nhiều phúc lợi, cơ man là gia đình giáo viên đều sống trong ký túc xá giáo viên, có già có trẻ.

Bình thường mọi người gặp nhau cũng chào hỏi, thầy Triệu Hâm ở phòng cuối cùng trên tầng bốn, một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.

Cạnh phòng gã là cô Mai, giáo viên dạy Hóa.

Cô có một đứa con một tuổi, cha đứa bé là thủy thủ, một năm có đến chín tháng không ở đất liền, ông bà nội của đứa bé chưa nghỉ hưu nên ông bà ngoại đã về hưu đến giúp trông cháu.

Người lớn tuổi nhiệt tình, Triệu Hâm lại là giáo viên lâu năm của trường, hai ông bà cụ cảm thấy nhất định phải tạo mối quan hệ với Triệu Hâm, như vậy gã sẽ giúp đỡ con gái họ ở trường một tí.

Bình thường nhà có món ngon, hai ông bà cũng mang sang cho người ta một phần; mùa xuân đến họ hàng ở quê gửi lên rau măng xuân, họ cũng sơ chế xong rồi mang sang cho người ta một ít, mối quan hệ hàng xóm vô cùng tốt.

Cô giáo Mai nói nhiều lần: "Chúng con không cùng dạy một khối, chỉ là đồng nghiệp, bình thường còn không gặp mặt nhau, tội gì phải làm thân.Mẹ cô lại nói:Bây còn nhỏ nên không hiểu, ân tình là phải thường tích lũy từ từ, làm thân với người ta. Bằng không nếu có chuyện thật cần nhờ vả người ta lại không có ai.Cô Mai:Thời đại này có chuyện gì cần người khác giúp đỡ đâu? Đâu phải như thời của cha mẹ."

"Người thế hệ tụi bây cứ vậy. Hồi cha mẹ còn trẻ cũng là vợ chồng công nhân viên, bận rộn tột cùng, toàn nhờ đồng nghiệp ở cùng đơn vị giúp đón con, bây quên rồi à?"

(P1)

Thời đó những đồng nghiệp sống cùng một tòa nhà có khác gì người một nhà.

Cô Mai nói không thông đành mặc kệ, may mà người kia cũng có chừng mực, không vì sự nhiệt thành của cha mẹ cô mà quan tâm cô quá mức.

Giữa hai đồng nghiệp ngang cấp cần gì phải quan tâm nhau? Quá thân thiết lại dễ rắc rối.

Nhưng thái độ của người kia đúng mực vô ngần, ở trường họ đối xử với nhau như người lạ.

Cô Mai có ấn tượng tốt về gã.

Ngày nào cha mẹ cô cũng bảo thầy Triệu biết cách sống tợn, ở nhà còn trồng hoa trồng cỏ, nuôi con cũng tốt, bình thường đứa cháu nhà họ kêu khóc một hai tiếng mà xưa nay thầy giáo Triệu không nói gì.

Thỉnh thoảng gặp nhau bên ngoài, thầy Triệu còn giúp bế cháu.

Người lớn tuổi thấy người khác thích cháu mình sẽ cho là chuyện tốt, bọn họ vui mừng lắm.

Mãi cho đến một ngày họ xem tin tức.

Hàng xóm của họ – thầy Triệu – có thể là kẻ sát nhân hàng loạt, cái phường chuyên giết trẻ em.

Trong lòng họ trải qua nhiều cảm xúc – Không thể nào, sao có thể, thầy Triệu không giống như vậy, trông thầy ấy đàng hoàng biết bao!

… Lỡ mà đúng thì phải làm sao?

Vụ án giết người liên hoàn này từng là ác mộng của tất cả những ai có con nhỏ. Tuy rằng sau đó không còn xảy ra vụ án nào nữa nhưng mỗi khi có trẻ em mất tích, phản ứng đầu tiên của mọi người vẫn là gặp phải tên sát nhân hàng loạt này.

Năm đó hai ông bà cụ đang chăm sóc cô giáo Mai, bấy giờ cô Mai đã là học

sinh tiểu học. Ban đầu họ không còn đi đón cô Mai nữa từ khi con lên lớp ba, kết quả tới khi thấy được tin tức họ lại bắt đầu đi xếp hàng đón con mỗi ngày.

Giữa các đồng nghiệp sẽ lập một nhóm chat, ai bận quá thì người khác sẽ giúp đỡ đón con, thi thoảng nếu không đón được con mà rồi cũng không liên lạc được với người đồng nghiệp khi họ đã đi đón ắt ai nấy đều sợ chết khiếp.

(P2)

Đó là thời điểm kế hoạch hóa gia đình được thực hiện nghiêm ngặt nhất trong thành phố, mỗi gia đình chỉ có một đứa con, đồng thời đó cũng là thời đại bọn buôn người hoành hành. Ấy vậy mà tên sát nhân này đã cướp hết sự chú ý của mọi người.

Hắn không chỉ giết trẻ em mà còn gửi đồ vật cho gia đình nạn nhân.

Có thể mường tượng được nỗi sợ hãi mà tên sát nhân hàng loạt này gieo rắc cho mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!