Chương 41: (Vô Đề)

Trong khoảng thời gian này Lý Tầm liên tục gặp phải đả kích, tâm trạng không tốt, việc tham gia buổi tang lễ này có thể nói là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Cô trở về nhà mình và mẹ, mở tủ quần áo của mình.

Trong chiếc chăn mềm mại có một chiếc hũ tro cốt lặng lẽ nằm đó.

Cô đặt chiếc hũ tro cốt trên tay vào bên trong, hai cái hũ đặt cạnh nhau.

Có lẽ các em ấy đã cùng nhau đến thế giới này như vậy để rồi cuối cùng không một ai lớn lên.

Lý Tầm khó có thể diễn tả được cảm xúc của mình vào giờ khắc này. Chiếc

chăn mềm mại bao phủ hai chị em, cô muốn đợi mọi chuyện kết thúc mới có thời gian để cho bọn họ mồ yên mả đẹp.

Lý Tầm gặp Hòa Hòa trong tổ chức nọ, là người thông minh trong hai chị em, còn đứa đã chết là đứa bé có bệnh thần kinh.

Nhưng đứa con thông minh còn lại này chứng kiến em gái sinh đôi bị chính người thân giết hại thì cũng trở nên ngớ ngẩn.

Có lẽ gia đình họ Đào ban đầu có ý định nuôi nấng đứa còn lại này cho tốt mỗi tội về sau phát hiện ra đứa này cũng trở nên ngớ ngẩn.

Khi ấy nơi chôn xác đã biến thành một công viên trẻ em ấy nhưng đứa bé này thường xuyên cào vào mặt đất bằng mấy món đồ bằng nhựa, nói em gái mình đang ở dưới đó, muốn đào em gái lên.

Hên sao không bị người khác nghe thấy, người nhà họ Đào vội vàng bế cô bé về nhà.

Đây chính là một quả bom nổ chậm. Gia đình họ Đào hãi hùng thật sự.

Phải làm sao đây? (P1)

Chúng đã làm một lần rồi nên không dám giết thêm lần nào nữa do như vậy quá rõ ràng.

Thế là nhân lúc về quê, chúng đã bỏ đứa trẻ ở một nhà ga đầy kẻ buôn người nhất.

Lần này chúng đã đạt được mục đích, mới làm lần đầu mà đứa trẻ đã mất tích tức thì, không ai tìm thấy.

Khi Lý Tầm gặp cô bé, cô bé đã bị mù một mắt, bản thân không còn ngu dại như đã từng, hàng ngày đi xin ăn khắp nơi, thường xuyên bị đánh đập vì số tiền xin được không đủ.

Tới khi hai người quen nhau, cô bé lén kể với Lý Tầm:

Em gái mình bị ông nội đạp chết. Em gái muốn khóc vậy là ông nội lại đạp thêm một cái nữa. Bà nội nói sao mãi còn chưa chết và rồi em gái chết ngay.

Họ đã chôn em mình, mình muốn moi em ấy lên để rồi sau đó họ ném luôn mình đi.

Hồi đó, Hòa Hòa lớn hơn Lý Tầm một chút, Lý Tầm cần một đứa trẻ với hình thể lớn hơn mình để giúp cô làm việc.

Cô nói cho có: "Chờ tới lúc chúng ta lớn lên sẽ đi tìm họ trả thù.

"Vào lúc ấy cô chỉ nói lấy có, không hề thật lòng. Hồi trước cô chưa nghĩ đến mình sẽ trở thành người như thế nào trong tương lai, có chăng cô chỉ muốn người khác nghe theo sự chỉ huy của mình. Với hình hài nhỏ bé, sự hoảng loạn đối với thế giới khiến cô gấp rút muốn thu phục nhiều người hơn. Thế là khi cậu ấy nói về cái chết của em gái, cô sẽ an ủi đối phương một cách chính xác; khi người kia ủ ê vì đôi mắt đáng sợ của mình, cô sẽ nói rằng"Như vậy mới tốt, sau này sẽ không ai dám bắt nạt cậu nữa.

"Thời điểm cô nhận thấy người kia xem mình như em gái, cô sẽ lén chừa phần cơm tối của mình cho người kia ăn rồi gọi người kia là chị. Có vẻ như cô biết cách thu phục lòng người một cách bẩm sinh. Lúc hai đứa bị Lý Ngọc Quế đuổi theo cho tiền, cô nhìn thấy ánh mắt của người kia bèn thốt lên:"Nếu chúng ta là con gái của bà ấy thì tốt biết mấy, chắc chắn bà ấy sẽ đối xử với chúng ta tốt vô ngần."

(P2)

Thế giới thật kỳ diệu, cuối cùng những lời nói dối bừa của cô hồi nhỏ đã trở thành sự thật.

Sau này cô thật sự trở thành con gái của Lý Ngọc Quế và cũng thật sự đang trả thù cho hai chị em.

Lý Tầm cảm thấy mình không giỏi giang như Quách Anh nghĩ, cô chỉ biết nhiều chuyện hơn người khác, chỉ biết kéo mọi người vào.

Chứ vẫn có quá nhiều điều ngoài ý muốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!