Lý Tầm chỉ cần bước vào một nhóm nhỏ, chưa đầy một ngày cô sẽ trở thành người dẫn đầu.
Dạo ấy cô thấp bé nhất trong nhóm trẻ con song cô có khả năng đó.
Cô cũng là một người lãnh đạo ưu tú, cô quan tâm đến từng đứa trẻ, sẽ tìm cách bảo vệ chúng.
Trong một nhóm trẻ em bị bắt cóc hoặc bị bán, một người lãnh đạo thông minh có thể bảo vệ chúng khỏi những tổn thương từ thế giới người lớn như vậy chắc chắn sẽ nhận được sự tôn trọng và yêu mến của tất cả đám trẻ.
Hầu như mọi người đều vô điều kiện nghe theo lời cô. Chỉ có một lần ngoại lệ.
Các cô ấy được cứu, Lý Tầm nói với họ: "Khi quay về có thể sẽ phải đối mặt với những tình huống phức tạp hơn, trại trẻ mồ côi có thể là một lựa chọn tốt, nhà nước sẽ nuôi chúng ta lớn."
Nhưng ai nấy vẫn trở về nhà của mình.
Họ muốn cho cha mẹ một cơ hội nữa.
Ngày chia tay, cả đám khóc lúc bù lu bù loa, đó là lần cuối cùng nhóm trẻ con choai choai ấy gặp nhau.
Lần gặp lại tiếp theo là khi em Thư gặp chuyện.
Em Thư là đứa ngoan nhất trong nhóm nhóc các cô, bình thường nhìn người luôn phải nheo mắt, người khác nói gì nó cũng luôn miệng nói đúng thế đúng thế. Sau này mới phát hiện ra nó bị cận thị, đâu có thấy rõ ai, thế là cả đám góp tiền mua mắt kính cho nó.
Ngày hôm đó em Thư vui lắm. (P1)
Ấy là khi Lý Tầm phát hiện ra niềm vui của người khác cũng có thể mang lại niềm vui cho chính mình.
Em Thư chết rồi.
Trong số đám đồng bọn nó từng quen biết chỉ có Lý Tầm và một cô gái khác cũng thi đậu vào trường Trung học Bình Thành đến dự được đám tang.
Ai nấy bảo là tai nạn, trời tối đường trơn, không may bị ngã xuống hồ.
Nói là tang lễ chứ thật chất chỉ là một buổi nghi thức đơn giản ở nhà tang lễ.
Những người khác hoặc là nhân viên công tác hoặc là người thân của em Thư cũng như cha mẹ trông đau lòng khôn cùng, những người khác đang an ủi họ.
Nỗi đau của họ trờ trờ như thế, họ bảo khó khăn lắm con bé mới về nhà, cuối cùng cũng thi vào trường Trung học Bình Thành, để rồi giờ đây đã là cảnh người đầu bạc phải tiễn đưa người đầu xanh.
Lý Tầm đứng ở cuối, nhìn tất thảy mọi thứ.
Một cách nhanh chóng, cô nhận thấy một nữ sinh mặc đồng phục đang lén nhìn vào từ cửa.
Đồng phục của em ấy không phải của trường Trung học Bình Thành mà là của trường Trung học Bản Thái, một trường trung học tư thục.
Nữ sinh đó cẩn thận khôn cùng, tựa như sợ bị người khác nhìn thấy.
Trực giác Lý Tầm cảm nhận có điều gì đó không ổn, sự sợ hãi và ân hận của em gái này quá rõ ràng, Lý Tầm không thể không chú ý.
Nửa tiếng sau, Lý Tầm đã biết chuyện gì đã xảy ra.
Em Thư không chết đuối trong hồ do tai nạn.
Nó bị người ta đẩy xuống vào đêm hôm khuya khoắt, ngâm mình trong nước nửa tiếng, từng cố gắng rất nhiều lần để trồi lên nhưng bị ấn xuống.
Lý Tầm lại nghĩ đến những người trong buổi tang lễ, ví dù họ phát hiện ra con gái mình không về nhà đúng giờ bèn đi theo hướng trường học để tìm kiếm, liệu có thể tìm thấy người không.
Qua lời kể của nữ sinh, Lý Tầm hình dung ra cảnh tượng khi ấy. Trên bờ một nhóm người cười bông đùa, quay video, tụi nó trút bỏ sự bất mãn trong cuộc sống bằng hành động này.
(P2)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!