Chương 31: (Vô Đề)

Đào Phong là một sinh viên năm nhất 19 tuổi, cha mẹ là giáo viên tiểu học. Từ nhỏ, hắn đã là tâm điểm của mọi người vì hồi tiểu học có cha mẹ là giáo viên, tới hồi cấp hai và cấp ba thì do hắn học cực giỏi.

Hắn là học sinh duy nhất trong trường mình được nhận vào Đại học Bình Thành, còn nghĩ rằng mình sẽ vẫn như cá gặp nước ở trường đại học.

Nhưng thực tế không phải vậy. Trong ký túc xá người được mọi người hoan nghênh nhất là một cậu ấm có bảo mẫu đến dọn dẹp phòng hai lần một tuần, mỗi độ làm bài tập nhóm, mọi người đều tranh nhau ở chung nhóm với cậu ta.

Thành tích học tập mà hắn từng tự hào giờ chỉ là tấm vé để hắn vào đại học, vào rồi mà muốn nổi bật hơn nữa thì cần những thứ khác.

Đào Phong cố chấp cho rằng "những thứ khác" đó chính là xuất thân có tiền có thế.

Mỗi lần nhận được 2,000 tệ tiền sinh hoạt phí từ cha mẹ còn lại bị dặn dò không được tiêu hoang, trong bụng hắn lại trào dâng tức giận. Con của người khác một trời một vực khi tiêu không dưới 2,000 tệ mỗi ngày.

Đặc biệt sau khi tham gia một bữa tiệc sinh nhật ở nhà của cậu ấm ấy, hắn càng cảm thấy bất bình hơn.

Chỉ những gia đình như vậy mới nên sinh con, còn thứ như cha mẹ hắn thì không nên sinh ra con để nó chịu khổ trên thế giới này. Nghèo mà vẫn sinh con rồi lại đặt hết áp lực lên vai hắn, chỉ cho hắn được 2,000 đồng nỗi tháng còn muốn hắn kiếm được nhiều tiền sau khi ra trường.

Trong thời đại này con đường để vượt qua giai cấp đã bị chặn lại, giờ đây sau khi tốt nghiệp đại học, hắn chỉ có thể trở thành một người lao động số khổ, cả đời bị trói buộc.

(P1)

Hắn ngày càng ghét cha mẹ, ghét cả đời của mình. Đôi khi hắn cũng mơ tưởng nếu mình sinh ra trong một gia đình giàu có thì tốt biết mấy.

Hắn là một trong những người đầu tiên theo dõi bài đăng về giấc mơ đó.

Bấy giờ ai nấy đang suy nghĩ xem việc luân hồi chuyển kiếp có thật không, đặc biệt là khi vị trí thi thể trùng khớp, ai nấy thán phục có thừa!

Làm sao có chuyện như vậy được?

Song máu trong người hắn bắt đầu sôi sục, hắn đã nhận ra cơ hội thay đổi số phận.

Hắn không cho rằng mình đang làm điều gì sai trái. Con cái của gia đình đó đã mất, giả mà chính bản thân mình được nhận làm con của họ, hắn sẽ hiếu thảo với họ. Vả lại hắn chắc chắn sẽ làm tốt hơn cậu ấm kia nhiều. Hắn không ăn chơi lêu lổng như thằng đó, hắn không chỉ thông minh mà còn trải qua nhiều khó khăn, đến chừng đó cam đoan hắn sẽ phát triển rạng rỡ công ty ô tô của gia đình họ.

Càng nghĩ hắn càng thấy đây đúng là một công đôi việc, không ai bị thiệt thòi cả.

Tiếp theo là làm sao để người ta tin rằng mình là con của gia đình họ Tiền.

Hắn đã tìm hiểu đứa trẻ được nữ sinh này nhắc đến không phải là con của gia đình giàu có nhất trong số các nạn nhân. Vậy thì tốt rồi, suy cho cùng những gì nó nói quá khó bác bỏ. Ví dù con nhỏ nữ sinh ấy thật sự là đứa con đầu thai của gia đình họ Tiền vậy thì hắn đành phải tìm cách ở cùng một chỗ với nó.

Mà bây giờ không cần làm phức tạp như vậy, mọi thứ về nữ sinh này đều trở thành lợi thế của hắn. Con nhỏ học sinh cấp ba này đã chứng minh sự tồn tại của việc luân hồi.

Hắn lại tiếp tục điều tra.

Hắn sinh ra sau khi vụ án xảy ra, về tuổi tác thì phù hợp, như vậy đã có điều kiện cơ bản.

Khả năng học tập tích lũy từ trước đến nay cùng với trí thông minh vốn có của bản thân đã phát huy tác dụng lớn.

So với những người muốn vội vàng đi tới, hắn lại khác.

Hắn mở tài khoản vay tiền online, vay 6 ngàn tệ, thuê người liên hệ với người giúp việc trong nhà họ Tiền.

Hắn tìm hiểu được một số thói quen và sở thích của đứa trẻ đó, đoạn bắt đầu tìm hiểu thông tin về vụ án năm xưa.

Dù sao thì hắn không chỉ phải nhớ lại những ngày tháng sống cùng cha mẹ mà còn phải nhớ lại cảnh mình bị sát hại thế nào.

(P2)

Mọi thứ đều phụ thuộc vào con nhỏ cấp ba biết nằm mơ kia.

Người kia có một vấn đề về thể chất không giải thích được trong kiếp trước, hắn đoán giả mà con nhỏ đó nói thật âu những gì nó nói sẽ có giá trị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!