Chương 3: (Vô Đề)

Khi điện thoại của con trai reo lên, vợ cũ của thầy Triệu đang mải mê đánh mạt chược.

Bà chỉ còn thiếu một quân Tứ Vạn nữa là sẽ ù. "Chị Tần, điện thoại của chị kìa.

"Tần Lý liếc mắt nhìn, thấy số điện thoại của con trai thì nghĩ thằng bé có chuyện gì mà gọi. Cho nên bà trả lời ngay:"Kệ đấy, mau ra bài đi đến lượt chị rồi."

"Tứ Vạn.Tần Lý sướng rên:Ù rồi ù rồi!

"Bà cầm bài lên, cười híp mắt:"Thấy chưa, bài này ngon chứ gì nữa.

"Điện thoại lại reo, vẫn là con trai bà. Có gì đó không ổn, con trai bà theo chồng cũ, vốn dĩ ghét người mẹ tính tình không tốt như bà vô ngần, sao lại gọi hai lần tới vậy? Bấy giờ bà đành nghe máy."Con trai, có chuyện gì? Vừa nãy mẹ bận, không nghe thấy chuông điện thoại." "Mẹ, ba vẫn chưa về."

"Không về thì không về thôi, ông ấy có phải trẻ con đâu, chắc chắn là có việc gì muốn làm. Ở trường ông ấy bận lắm mà?"

"Bây giờ đã 11 giờ rồi, con đến trường tìm ba mà không thấy đâu. Mẹ, mẹ có thể đến nhà một chút được không?"

"Tí nữa mẹ sẽ tới.

"Tần Lý đang lựa bài, lần này số hên, trong lòng đâu muốn đi. Con trai bà bên kia lại nói:"Vậy mẹ tới mau lên, con sợ ba bị làm sao…" (P1)

"Mày phải cho mẹ thời gian đi xe chứ." Tần Lý thốt lên. Con trai bên đầu dây bên kia mới chịu thôi.

Tần Lý cúp máy, quyết định đánh xong ván rồi hắng đến nhà con trai xem sao.

Bà có ấn tượng rất tốt với chồng cũ, trước khi hai người kết hôn, ông tốt tính lắm, không bao giờ nổi nóng, làm gì cũng nhẹ nhàng điềm đạm.

Khi ấy bà có một người cha luôn đánh đập mình, thành thử bà nghĩ cả đời tuyệt đối không thể tìm một người đàn ông nóng tính như vậy, thế nên bà đã chọn người đàn ông này.

Kết hôn rồi cũng còn tốt, cả hai đều đi làm, bình thường bà có tức giận thì ông cũng không nói gì, kiên nhẫn chờ bà hết giận.

Hàng xóm ai cũng nói bà có phúc, tìm được một người chồng tốt bằng này.

Khốn nỗi sau đó mọi chuyện dần dần trở nên khác thường. Ông hiền lành có thừa đâm khiến bà – với vai trò là người bạn đời – dễ gắt gỏng hơn.

Ban đầu cũng không sao mãi đến lúc bà sinh con.

Con trai bà… theo cách nói trên mạng là đứa trẻ đòi hỏi nhiều*, gần như không thể tự ngủ được, phải bế ắm mới nín còn không là khóc suốt.

*Từ gốc là High need baby tức là em bé có yêu cầu/nhu cầu cao về các khía cạnh như quan tâm; ăn uống; môi trường; dễ bị kích thích quá mức bởi tiếng ồn hoặc chuyển động, v.v…

(P2)

Gộp luôn cả hai vợ chồng đều chẳng có lấy người lớn nào giúp đỡ chăm sóc con, cha mẹ bà trọng nam khinh nữ, cha mẹ chồng thì đã mất, hai người lại nghèo nên không có tiền thuê dì bảo mẫu.

Bấy giờ chồng bà đi làm, một mình bà chăm con, cả ngày không ngủ được giấc nào dài hơn một tiếng, bà cảm thấy mình sắp phát điên tới nơi rồi.

Là một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bà cảm thấy những khổ cực nhất từ bé đến lớn đều không bằng quãng thời gian này.

Bà chỉ đành thương lượng với chồng: "Từ khi có con mọi thứ đã khác, anh có thể về sớm hơn được không? Tối anh có lớp thì nhờ người khác thay giúp, em không đòi hỏi anh giúp nhiều gì trong ngày, nhưng ít nhất tối về giúp em chăm con một chút để em ngủ được giấc ngon."

Người đàn ông nọ vẫn giữ thái độ ôn hòa như cũ, không đồng ý cũng không từ chối, cứ vậy ôm con ru ngủ.

Kỳ lạ thay đứa con mãi không khóc nữa, rõ rành bà chăm con nhiều hơn mà con lại khóc nhiều hơn khi ở bên mình, tới khi ở bên chồng thì lại nín bặt.

Cảnh tượng đó đâm sâu vào làm bà đau nhói.

Trong thoáng chốc ấy, thậm chí bà hối hận vì mình đã sinh ra một con ma đòi nợ! Ước gì bóp đứa con cho chết quách ngay đi!

Ngày hôm sau dù không có lớp buổi chiều và tối nhưng người đàn ông ấy lại nói rằng tổ bộ môn có buổi liên hoan, không thể không đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!