Chương 29: (Vô Đề)

Bản án không phức tạp.

"Lý Ngọc Quế, với tư cách là thân nhân của nạn nhân năm đó, khi nhìn thấy bức chân dung trên mạng đã cho rằng giáo viên chủ nhiệm của con gái mình chính là hung thủ năm đó.

Dựa vào sự hiểu biết của bản thân về ngôi trường, bà đã bắt cóc giáo viên chủ nhiệm của con gái mình, giam giữ ông ta một thời gian. Tuy nhiên nhận thấy không hỏi ra được tung tích của con ở đâu, bà đã suy sụp tinh thần, bắt cóc con trai của đối phương.

Hiện tại, bà đã bị cảnh sát bắt giữ, hãy chờ thông báo chính thức từ phía cảnh sát." Đây là những gì phóng viên giải trí nói với người xem trong buổi phát trực tiếp.

Vụ án vẫn cần được cơ quan công an chuyển giao cho cơ quan kiểm sát, giả mà cơ quan kiểm sát quyết định truy tố thì sẽ phải đưa ra cáo trạng trước tòa án nhân dân.

Còn về phần Lý Tầm.

Lý Tầm bị thương ở tay, Tôn Ngưng đưa cô đi xử lý vết thương, sau khi xử lý xong vết thương, cô phải phối hợp với cảnh sát lấy lời khai.

Nhưng cô một mực không muốn nói chuyện, cảnh sát không thể làm gì cô.

Lý Ngọc Quế không thừa nhận con gái tham gia vào hành vi phạm tội của mình. Bà cũng nói rõ mối quan hệ giữa mình và Lý Tầm.

Lý Tầm không phải con ruột của bà mà chỉ là đứa trẻ Lý Ngọc Quế nhặt được.

Còn thầy Triệu vẫn đang ăn mì gói trong đồn công an, gã luôn bênh vực cho Lý Ngọc Quế:

"Tinh thần cô ta không ổn, tôi có thể hiểu."

Tần Lý càng nhìn thấy bộ dáng vị tha cho mọi người của gã càng cảm thấy gã không phải là thứ tốt lành gì.

Trong số những người có mặt, chỉ có Triệu Tĩnh Chính là tương đối đơn giản. Anh ta vốn tức giận quá đỗi song sau khi kinh qua việc mẹ của Lý Tầm phát điên, anh ta lại có phần hiểu được sự bất lực của Lý Tầm.

(P1)

Cảnh sát hỏi thầy giáo Triệu về việc liệu Lý Tầm có biết gã bị nhốt không.

Thầy Triệu nhìn về phía Lý Tầm – người vốn kiêu ngạo và cho rằng mình đã bắt thóp được gã để rồi giờ đây suy sụp tinh thần, hai mắt vô hồn nhìn vào vết thương trên tay.

Thầy Triệu nói:

"Em ấy không biết. Em ấy là học sinh lớp 12, để em ấy quay lại trường đi."

Gã không cần thiết phải đưa Lý Tầm vào tù, bây giờ Lý Tầm đã không còn người thân, gã hoàn toàn có thể tùy ý trừng trị nó.

Thầy Triệu cũng không nhắc đến còn một người đồng phạm là Trương Minh Thải. Theo gã thấy người đã bỏ trốn từ trước không dám ló dạng chính vì sợ ngồi tù, có sợ hãi thì mới có chỗ lợi dụng.

Gã có thể đưa người ta vào đồn công an bất cứ lúc nào, như vậy không bằng nắm giữ một nhược điểm càng lớn hơn.

Lý Tầm không bị xử lý như là đồng phạm, tối hôm đó cô về nhà với cô giáo Tôn.

Cô giáo Tôn rất muốn tâm sự với cô, bà ấy có quá nhiều câu hỏi tuy nhiên bà ấy cũng biết bây giờ không phải lúc thích hợp.

Bà ấy chuẩn bị nước nóng cũng như trải lại chăn mền cho đối phương.

Giữa đêm, cô giáo Tôn không ngủ, bà ấy nghe thấy tiếng cửa kính ngoài ban công mở ra.

Cô Tôn vội vàng ra ngoài, Lý Tầm đang đứng trơ trên ban công nhìn về phương xa. Trong bóng tối, dáng vẻ của cô bé nào giống một học sinh cấp 3.

Cô Tôn bước tới, cố ý bước nặng chân để báo hiệu cho cô bé có người đang đến.

"Em có muốn uống chút nước nóng không?

"Lý Tầm quay đầu lại nhìn thấy bà ấy, cô đã có vẻ ổn hơn trước một chút. Lý Tầm thốt lên:"Cô Tôn, em xin lỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!