Chương 27: (Vô Đề)

Cảm giác có một đứa con vừa ngu vừa hấp tấp sẽ như thế nào?

Tần Lý luôn cảm thấy bản thân ở tuổi trung niên lại mở một phòng vật lý trị liệu thì tính tình đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều, đôi khi còn nghĩ rằng ví dù giờ gặp lại con trai mình hồi nhỏ, cam đoan mình sẽ kiên nhẫn hơn.

Nhưng giờ phút này ảo tưởng đó đã tan vỡ.

Không những không trở nên lý trí hơn, bà còn muốn cho con trai một trận.

"Mày đi tìm nó làm gì? Tao là mẹ mày, tao có thể hại mày sao? Nếu tao muốn hại mày, hại ba mày, tao đã không nói cho mày biết chuyện này.

"Bà đã hy sinh đạo đức nghề nghiệp để đổi lấy cái gì chứ? Triệu Tĩnh Chính vẫn không tin:"Chỉ là một vết sẹo thôi mà, vết mổ đẻ mổ ở bụng cũng có thể để lại sẹo như vậy chứ?"

"Nhà ai lại mổ đẻ từ ngực đi xuống? Hơn nữa tuổi của bà ta cũng trùng khớp, con gái của bà ta là một học sinh giỏi sắp thi đại học lại còn quấn quýt bên mày suốt ngày, nó ôm tính toán gì?"

Người ở đầu dây bên kia im lặng.

Nói rằng anh ta không tự luyến chính là nói dối. Những lời nói của mẹ anh ta đã xé toạc lớp vải che.

"Nó học giỏi lắm à? Sắp thi đại học rồi, tự mày tự suy nghĩ đi. Trong tình huống này nó có lý do gì để suốt ngày chạy theo mày khắp nơi, thậm chí còn bỏ bê tương lai của mình?"

"Nếu mẹ của nó bắt cóc ba mày, hằng ngày nó đi theo mày để tìm hiểu tình hình thì hợp lý hơn nhiều phải không?

"Người ở đầu dây bên kia không đưa ra được lý do nào hợp lý hơn, chỉ đành phản bác:"Mẹ không biết em ấy, mẹ không biết em ấy không phải là loại người lừa đảo.

"(P1) Tần Lý thầm nghĩ, nửa tháng trước mình còn nghĩ chồng cũ là người thật thà vậy mà giờ đây đã nghi ngờ chính ông ấy là kẻ giết người rồi."Con sẽ đi hỏi em ấy, con không tin em ấy lừa con.

"Tần Lý ước gì bổ não của con trai mình ra để xem bên trong có cái gì. Bà không thích nó, đó không phải là lỗi của một mình bà."Mày đi tìm nó làm gì?"

"Hỏi nó có bắt cóc ba mày không? Hay là hỏi mẹ nó xem có phải là người nhà của nạn nhân năm đó không?"

"Mày thử nghĩ xem lỡ như mày nhầm thì sao? Mày chạy đến đó rồi nó hỏi tại sao mày biết mẹ nó có một vết sẹo dài từ ngực xuống bụng, mày trả lời thế nào? Nó nói mẹ nó không có vết sẹo như vậy, mày nói gì đây?"

"Nghĩ kỹ rồi hãy nói.

"Bấy giò Triệu Tĩnh Chính mới bình tĩnh lại, anh ta cảm thấy mình bị lừa, trong lòng vẫn muốn làm rõ mọi chuyện. Tần Lý cho hay:"Mày hãy xem lại lịch sử nói chuyện của hai đứa trước, xem có manh mối gì không."

"Tao sẽ báo cảnh sát trước.

"Tần Lý phân công nhiệm vụ. – — Ở một nơi khác, Lý Tầm đã trấn an được Lý Ngọc Quế. Cô cho bà uống sữa có pha thuốc ngủ. Với trạng thái này cơ thể của mẹ cô cần được nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi Lý Ngọc Quế uống sữa xong, Lý Tầm vẫn đang xem xét những thứ liên quan đến thầy Triệu. Cô ngẩng đầu lên, bóng hình gầy gò của mẹ dưới ánh đèn chỉ còn là mảnh hình cắt, bà ngồi đó khá lâu hệt như một đứa trẻ mắc lỗi. Thấy Lý Tầm nhìn mình, bà mới nhỏ giọng nói:"Mẹ sẽ không làm con liên lụy.

"Lý Tầm đưa tờ giấy cho bà:"Tiếp theo cứ làm theo kế hoạch, đừng tự ý làm gì nữa."

"Mẹ cũng nói với cô Trương một tiếng nhé." (P2)

Lý Ngọc Quế gật đầu. Lý Tầm thở dài, lần này cô sẽ tập hợp mọi người lại cùng nhau hướng tới một mục tiêu.

Đừng như lần trước, mỗi người làm một việc.

Cô đang suy nghĩ về việc này thì nhận được một xấp văn kiện từ cô Tôn, người đồng đội đáng tin cậy nhất của cô.

Cô giáo Tôn quả là một người đồng đội đáng tin cậy cùng cực. Ban đầu khi ở một mình, bà dễ chìm đắm trong quá khứ.

Ấy nhưng giờ đây trong nhóm nhỏ thầy trò này, bà đã có một vai trò mới, không chỉ là nạn nhân mà còn là người trả thù.

Bà cảm thấy mình và Lý Tầm chính là

một liên minh báo thù.

Là một giáo viên, tất nhiên bà phải nỗ lực hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!