Lý Tầm ở lại khu dân cư Hạnh Phúc hơn ba tiếng. Nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của những người cao tuổi ở đây, cô đã thu thập được nhiều mảnh ghép hơn về thầy Triệu.
Bao gồm cả mảnh ghép quan trọng nhất đã tạo nên một thầy Triệu với nhân cách vừa méo mó lại mâu thuẫn.
Đây chính là điều cốt lõi mà Lý Tầm đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Cô học sinh cấp ba – người gần như chưa từng nếm trải thất bại – cuối cùng đã
bắt lấy được bảy tấc của thầy Triệu, sắp xếp lại toàn bộ cuộc đời gã.
Không ai là bất khả chiến bại, chỉ cần biết rõ mọi thứ về họ, ta hoàn toàn có thể đặt bẫy nhắm vào gã.
Lý Tầm đeo cặp sách đi về, vẫy tay chào tạm biệt mấy ông bà cụ. Lúc đó trời chiều ngã về Tây, gió đêm thổi mạnh, rít qua tán cây đa trên đầu cô.
Lý Tầm âm thầm suy tính nơi sẽ làm tiếp theo.
Phảng phất như cô nhấc lên một con rắn độc, nắm chặt điểm yếu bảy tấc của nó và đang suy tư xem nên ra tay như thế nào.
Điện thoại của Tôn Ngưng gọi tới.
"Em đi đâu vậy? Giáo viên chủ nhiệm tạm thời của lớp các em đã phát hiện em mất tích, suýt nữa thì báo cảnh sát." May mắn là Tôn Ngưng đã kịp giải quyết, giúp Lý Tầm qua mắt.
"Em tìm thấy một manh mối quan trọng hơn." Lý Tầm cho hay, "Ngày mai em sẽ đến trường kể cho cô nghe."
"Vậy mai em hãy đến trường, cô sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm lớp là em không khỏe nên về nhà nghỉ ngơi."
(P1)
Giữa đồng nghiệp với nhau dễ nói chuyện hơn, sẽ không hỏi nhiều vấn đề. Lý Tầm cảm ơn rồi chạy về nhà.
Về đến nhà thì trời đã tối, nhà không bật đèn, chìa khóa của cô không mở được cửa, bên trong đã bị khóa trái.
Lý Tầm cảm thấy lạ, gõ cửa. "Mẹ? Con về rồi."
"Mẹ, mẹ đã khóa trái cửa, con mở không được." Bên trong im lặng như cũ.
Lý Tầm lấy điện thoại ra gọi cho Lý Ngọc Quế.
"Xin lỗi, số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Không liên lạc được? Tầng hầm?
Ở tầng hầm còn khóa trái cửa?
Lý Tầm cảm thấy có điều không ổn, lập tức bắt đầu đập cửa.
Một cái… hai cái… Cửa phát ra tiếng rầm rầm nhưng vẫn không mở được. Mấy người ở các tầng trên ló đầu ra.
"Đang làm gì thế?"
Lý Tầm hoảng hốt trong lòng, sợ người khác xuống giúp nền cười gượng: "Không có gì ạ, chỉ là cửa không mở được, lát nữa sẽ ổn thôi."
Đoạn, cô lùi lại vài bước, dùng hết sức lực lao tới đập mạnh một cái. Nơi đây vốn là khu dân cư cũ, cửa lắp cũng không chắc chắn lắm, thành thử cánh cửa bật mở.
Bóng tối và sự im lặng trong nhà làm người ta thấy sợ hãi.
Lý Tầm không kịp để cặp sách xuống cứ vậy chạy thẳng đến cầu thang xuống tầng hầm.
Chạy được đôi bước, cô mau chóng quay lại đóng cửa. (P2)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!