Con người thật kỳ lạ. Khi tự mình hồi tưởng quá khứ, cảm xúc của Tôn Ngưng sẽ bị cuốn vào, khiến bà không thể phân tích một cách lý trí về chuyện năm đó.
Nhưng đó lại khác khi có một người khác ở trước mặt bà, người này cầm giấy bút tựa như một phóng viên săn tin, sắn sàng ghi lại từng chữ một bà thốt ra bất cứ nơi đâu, nắm bắt thông tin quan trọng.
Con bé còn nhỏ tuổi trờ trờ song ánh mắt nhìn sang và sức nắm bút chặt đã giúp bà đối mặt với những hồi ức buồn đau.
Cô bé như một người thợ săn vô cùng xăng xái trong rừng, mỗi một lần đều bắn trúng chỗ hiểm.
Tôn Ngưng cũng có bạn bè tuy nhiên ai nấy đều có gia đình, đặc biệt là khi đến tuổi trung niên, mọi người đều có nhiều thứ bận rộn, cũng vậy mà bà rất ít khi làm phiền bạn bè về chuyện riêng của mình.
Giờ đây nói chuyện với cô bé học sinh này, bà lại tìm thấy cảm giác thoải mái tự nhiên như khi còn là học sinh, cùng bạn bè trút bầu tâm sự trong ký túc xá.
Cứ như vậy tư duy của bà trở nên linh hoạt hơn, khi nói chuyện bà không còn bị chìm đắm trong cảm xúc của mình nữa thay vào đó cố trăm phương ngàn kế hồi tưởng lại tình huống đó để miêu tả một cách khách quan và toàn diện nhất.
"Mỗi độ cô xảy ra mâu thuẫn với học sinh, thầy Triệu luôn giúp cô hòa giải, khốn nỗi mỗi lần như vậy chẳng giải quyết được gì."
"Em hiểu rồi, tức là bề ngoài thì ra vẻ giúp đỡ cô còn thật chất lại kích động đối phương, khiến họ càng ghét cô hơn."
Lý Tầm gật đầu, "Thời đó mấy cô còn chưa đủ nhạy cảm với những vấn đề này.
"Hai người cứ thế cùng nhau phân tích từng chút một. (P1) Chuyện xảy ra trước đó giống những gì Lý Tầm đã suy đoán, mỗi tội có một tình huống mà Lý Tầm chưa ngờ tới đó là khi phụ huynh đến trường làm ầm ĩ."Dạo ấy còn nghĩ mình và thầy Triệu là bạn bè, các thầy cô khác trong trường đều giúp đỡ cô. Tuy nhiên kể từ hôm đó thầy Triệu bắt đầu xa lánh cô, hễ có cô ở đâu là ông ta sẽ không xuất hiện.
"Lý Tầm cảm thấy cô giáo Tôn nói còn quá mơ hồ."Lúc đó tình huống cụ thể là thế nào ạ?"
"Lúc đó phụ huynh học sinh nằng nặc bảo cô hại chết con của bọn họ…" Ngay cả khi nhớ lại cảnh tượng đó, bà vẫn cảm thấy mũi chua xót, dạ dày khó chịu như cũ.
"Họ đến đông lắm, bao vây trường học giăng biểu ngữ muốn cô đã giết người phải đền mạng.
"Lý Tầm rót cho bà một cốc nước ấm để bà uống giải tỏa một chút. Cô Tôn uống nước ấm rồi tiếp tục:"Khi này cô vừa ra ngoài thì bị dội sơn vào người, chúng cô đi rửa, trên đường gặp thầy Triệu mà ông ta xoay đầu bỏ đi.
"Lý Tầm nghĩ thầm tinh thần của cô Tôn thật kiên cường quá. Khó có thể mường tượng được dưới sự đả kích như vậy mà cô giáo vẫn tiếp tục công việc giảng dạy, hơn nữa còn là giáo viên với danh tiếng tốt cùng cực. Song Lý Tầm lại có thắc mắc."Thầy Triệu là người thích thấy người khác đau khổ, vậy mà hồi đó ông ta lại tránh mặt cô?
"Theo tính cách của thầy Triệu, lẽ ra ông ta phải ở gần cô Tôn mục kích chứng kiến sự đau khổ của bà ấy, thỉnh thoảng còn bày tỏ đôi lời quan tâm chứ? Sao lại có thể tránh xa? Lý Tầm cảm thấy có phần khó tin. Cô Tôn gật đầu:"Từ đó trở đi, chúng cô hầu như không nói chuyện với nhau nữa."
Lý Tầm có một trực giác mình đã thật gần với sự thật.
Ông ta trừng phạt những đứa trẻ gây ra đau đớn cho phụ huynh vì ông ta có một đứa con trai quá đòi hỏi.
(P2)
Ông ta trừng phạt những phụ huynh nóng tính vì ông ta từng có một người cha như thế.
Trong trường hợp đầu tiên, ông ta đã đặt mình vào vị trí của cha mẹ mệt mỏi bị làm phiền vì con cái.
Trong trường hợp thứ hai, ông ta đã đặt mình vào vị trí của một đứa trẻ bị cha mẹ ngược đãi.
Đầu óc Lý Tầm lóe lên như có dòng điện chạy qua, lập tức liên kết lại tất cả.
Ông ta tránh mặt cô Tôn vì trong tích tắc này ông ta đã đặt mình vào vị trí của bà ấy.
"Giết người phải đền mạng." "Ép học sinh tới chết.
"Vô số tiếng chửi bới. Khi ấy rõ rành cô giáo Tôn bên cạnh cũng nghĩ đến điều này, hai người nhìn nhau, đồng thanh thốt lên:"Ông ta sợ hãi!
"Mạch suy nghĩ đồng bộ khiến cả hai đều vui mừng một trận để rồi sau đó tức thì nhận ra điều không ổn. Tôn Ngưng:"Em nói một người biến thái như gã lại biết sợ những chuyện này sao?
"Bà hoàn toàn không còn chú ý đến việc chọn từ ngữ, hoàn toàn không còn chú ý giữ gìn khoảng cách giữa thầy và trò. Lý Tầm có cùng thắc mắc:"Em cũng thấy lạ, đợi đã…Lý Tầm chợt nhớ ra:Lần đầu tiên em thấy thầy Triệu trở mặt là khi có một bạn trong lớp chúng em đọc một đoạn văn trước mặt ông ta."
"Cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!