Đã rất lâu rồi cô Tôn không nhìn vào lá thư tuyệt mệnh này.
Chủ yếu vì tâm lý tránh né, tránh né nỗi đau, bà không muốn thừa nhận mình đã hại chết một học sinh.
Bây giờ bà lại xem nó cẩn thận.
Trong thư còn có những lỗi chính tả, có chỗ gạch chéo rồi lại viết sang bên cạnh.
Trước đây bà hoàn toàn không nhớ rõ chi tiết này.
Tôn Ngưng cảm thấy khó chịu không nói nên lời, bà nhớ lại thời đó mình luôn nói với các học sinh này rằng viết sai từ thì đừng tô đen thành một vòng, hãy gạch chéo rồi viết lại từ đúng bên cạnh.
Bà một lần nữa đọc kỹ toàn bộ lá thư, dù đã qua nhiều năm, dù bà đã là một phụ nữ trung niên, bà vẫn cảm thấy tim mình đập thình thịch từng đợt.
Có điều lần này bà lại có cảm giác khác biệt.
Năm đó đọc lá thư bà hãy còn trẻ, gặp chưa được mấy học sinh, cộng thêm nỗi đau quá lớn và sự chỉ trích từ bên ngoài đã đè bẹp bà, bà hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân, không thể suy nghĩ kỹ về toàn bộ sự việc.
Bây giờ nhìn lại lá thư tuyệt mệnh đầy tính công kích lại thêm chuyện của thầy Triệu.
Ngay từ đầu bà đã cảm thấy nghi ngờ.
Liệu Lý Hào có thật sự tự sát? Đến cùng thầy Triệu đã đóng vai trò gì trong chuyện này?
Điều đáng tiếc là thầy Triệu đã biến mất, nếu không bà nhất định sẽ tìm người này để hỏi cho ra nhẽ!
(P1)
– —
Đây là lần đầu tiên thầy Triệu ra tay với người quen.
Trước đây gã chưa bao giờ ra tay với người quen, lần này không nhịn được vì trước hết là lòng tức giận tích tụ trong lòng gã quá nhiều, gã không có chỗ để phát tiết, hai là cơ hội cực tốt đã đến tay gã.
Một người để lại thư tuyệt mệnh nói rằng người khác đã ép mình. Nó còn đi đến mép ban công, nhìn xuống dưới, vừa nhìn vừa nói: "Thầy Triệu, tòa nhà ấy quá cao, nhìn không rõ mặt người bên dưới."
Gã xiết chặt tay thành nắm đấm, nhẹ nhàng đẩy người đó từ phía sau để rồi người đó rơi xuống.
– —
Khi ba người bạn cùng phòng Lý Hào đi xuống, tụi nó gặp được thầy Triệu bèn bảo Lý Hào muốn tự tử song không hề đề cập đến đó là một trò bông phèn của cả bọn.
Ba người bạn cùng phòng không phải là những kẻ ngốc, đương nhiên tụi nó
hiểu rõ loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Thầy Triệu vừa lên lầu đã gặp được Lý Hào, trên khuôn mặt gã là niềm hân hoan không thể che giấu, mặt mày hớn hở tựa sắp đi làm một việc lớn.
Chỉ có vậy thôi sao? Tự tử?
Thầy Triệu chỉ cần nhìn thoáng qua đã hiểu và đó là lý do cho cuộc đối thoại giữa hai người.
Lý Hào lại nghĩ rằng ba người bạn cùng phòng đã lỡ lời nên không phòng bị gì thêm.
Khi thầy Triệu đi tìm cô giáo Tôn tới, các học sinh đã vây quanh một vòng. Ba người bạn cùng phòng cố gắng kìm nén sự phấn khích vì đã thực hiện một trò xấu, dẫn theo Hiệu trưởng đến đây xem mụ điên này bẽ mặt.
Ngay khi họ đến gần, đã có một đám đông học sinh tụ tập về phía ký túc xá nam xa xa.
Mấy cô trông coi ký túc xá đang đuổi các học sinh ra không cho nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!