Ở một bên khác, Triệu Tĩnh Chính hoàn toàn không hay biết người cha mà anh ta đang bảo vệ đã hoàn toàn tháo lớp vỏ bọc.
Anh ta vẫn quyết định tự mình tìm người lao công.
Ban ngày Lý Tầm bận đi học còn anh ta thì lại dành thời gian cãi nhau trên mạng, thua cuộc rồi chẳng có việc gì làm bèn nghĩ đến việc đi tìm người lao công nọ.
Các công nhân vệ sinh trong trường đều mặc đồng phục giống nhau là những bộ quần áo màu xám xịt, họ toàn là những phụ nữ trung niên năm mươi sáu mươi tuổi với vóc dáng na ná và ai nấy còn đội mũ. Trong đoạn video giám sát, người phụ nữ đó cúi đầu nên không nhìn rõ mặt.
Để tìm ra người đã đẩy thùng rác trong đoạn video đó, Triệu Tĩnh Chính phải đi hỏi những người lao công khác.
Sợ đánh động đối phương, Triệu Tĩnh Chính không sổ toẹt ra mình là con trai của thầy giáo mất tích, thay vào đó giả vờ như mình cũng là học sinh cấp ba còn cầm theo một cuốn sách đi loanh quanh trong trường.
Mấy cô lao công đang quét dọn sân trường.
Anh ta bắt chuyện với một cô lao công.
Học theo cách Lý Tầm nói chuyện với người khác, anh ta cố gắng tạo mối quan hệ thân thiết với bà ấy.
Bà ấy chỉ đáp lại câu được câu mất, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh ta. Triệu Tĩnh Chính nuốt nước miếng, đừng nói là bị phát hiện đấy?
Thôi kệ, cứ hỏi trước đã. (P1)
Anh ta hỏi: "Bác ơi, buổi tối thường ai là người đổ rác ạ?" "Mấy tụi tôi làm theo ca, anh hỏi tối thứ mấy?"
"Tối thứ hai tuần này ạ.
"Thấy bà ấy nhìn mình, anh ta bổ sung ngay:"Tối hôm đó con có làm rơi một món đồ nhỏ, có bạn nói thấy cô lao công nhặt được nên con mới muốn hỏi…
"Người phụ nữ trung niên đó lập tức tỏ vẻ không hài lòng, nhướng mày, giọng nói cũng lớn hơn:"Tối hôm đó là tôi đổ rác đấy, anh làm rơi cái gì? Tôi không nhặt được gì cả. Bạn anh thấy ở đâu?
Bảo bạn anh tới nói rõ ra!
"Triệu Tĩnh Chính giật mình, vội vàng xua tay thốt lên:"Không có gì đáng giá đâu ạ, chỉ là hai cái bookmark thôi."
"Anh nói giỡn chắc, không có gì đáng giá mà còn đến hỏi.
"Triệu Tĩnh Chính đành phải rời đi trong sự ngượng ngùng, song thật chất anh ta đã lén chụp ảnh đối phương chuẩn bị đợi đến khi người đó tan làm sẽ theo dõi. Điều anh ta không biết là khi anh ta vừa rời đi tức thì, người phụ nữ vừa nói chuyện với anh ta đã lập tức gọi điện cho một người khác."Bà Trương này, dạo này bà nhặt được đồ của học sinh nào đúng không? Mấy hôm nay đừng bán đi nhé vì học sinh đó đang đi tìm khắp nơi.
"Trương Minh Thải nhận được cuộc gọi, vô cùng bối rối, bà nhặt được đồ? Sau đó, người ở đầu dây bên kia đã giải thích rõ tình hình. Trương Minh Thải lập tức cảnh giác, vội vàng gửi một bức ảnh cho người kia:"Có phải nam sinh này không?
"Người ở đầu dây bên kia thoắt đưa ra câu trả lời khẳng định."Vậy bà nói là tôi à?"
"Sao tôi nói là bà được vì hôm đó vốn dĩ là ca trực của tôi. Bà mới là người giúp tôi đấy. Dù sao thì nó không tìm thấy gì ở chỗ tôi đâu. Chính bà cứ cẩn thận là được."
(P2)
Trương Minh Thải nghe xong lấy làm cảm động dù lúc này không phải là thời điểm để cảm động, bà liên tục cảm ơn và hứa sau này vẫn sẽ giúp người kia trực ca.
Trước đây, Trương Minh Thải là một nhà soạn nhạc.
Bà rất thích những bản nhạc bi tráng vậy mà thầy bà luôn bảo âm nhạc của bà có cảm giác gượng ép nỗi sầu trước vần thơ, khuyên bà nên sáng tác những bài vui vẻ hơn, đừng cố gắng tạo ra những tác phẩm sâu sắc chỉ vì muốn lên tầm cao mới.
Lời nhận xét này nghe có vẻ tàn nhẫn.
Trên thực tế trước khi sự việc đó xảy ra, câu nói này chính là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời bà.
Bà là con một, cha mẹ là vợ chồng công nhân viên, bà chưa từng trải qua cảm giác thiếu thốn tình cảm hay vật chất.
Chính bản thân bà thông minh, chưa từng ăn quả đắng vì đầu óc đần độn thời đi học, thuận lợi đỗ vào trường đại học âm nhạc, lúc học đại học thì yêu và kết hôn với đàn anh cùng trường, sau đó tốt nghiệp kết hôn sinh con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!