Chương 15: (Vô Đề)

Triệu Tĩnh Chính không giấu chuyện này được, tính cách của anh ta hoàn toàn trái ngược với cha mình. Cha anh ta có làm gì sẽ không bao giờ nói với ai, gã có thể giữ mọi chuyện trong lòng thậm chí còn không có thói quen viết nhật ký như bao kẻ giết người hàng loạt khác.

Còn Triệu Tĩnh Chính thì có cơ man là bạn bè từ nhỏ, anh ta không giấu nổi bất cứ điều gì. Bây giờ phát hiện ra một chuyện quan trọng như vậy thì sao anh ta kìm nén cho được.

Ban đầu anh ta định gọi điện cho mẹ nhưng rồi lại nghĩ làm vậy thì có ích chi? Mẹ không màng tới sống chết của cha anh ta cơ mà.

Vậy nên anh ta đã gọi điện cho Lý Tầm.

Sở dĩ ngay từ đầu Lý Tầm đã khẳng định với anh ta về sự tin cậy và nhiệt tình của mình chính là để nắm bắt được tính cách của anh ta.

"Tôi biết ba mình bị đưa đi bằng cách nào rồi!"

"Anh cừ quá, anh phát hiện ra thế nào?" Lý Tầm tỏ ra phấn khích quá đỗi.

"Tối qua tôi thức trắng để xem lại video giám sát. Đêm đó có một nhân viên vệ sinh đẩy một thùng rác lớn lắm, rõ ràng rất nặng."

"Hóa ra là vậy!"

Lý Tầm ngạc nhiên, rồi bổ sung, "Dùng thùng rác để vận chuyển người đi, hẳn là không phải vì thù hận, cha anh chắc chắn còn sống."

"Tôi cũng nghĩ vậy,

"Triệu Tĩnh Chính cảm thấy thoải mái vô ngần khi nói chuyện với Lý Tầm, cô bé không chỉ có thể theo kịp suy nghĩ của bạn mà còn nghĩ ra nhiều điều hơn. Triệu Tĩnh Chính hỏi:"Bây giờ tôi có nên báo cảnh sát không?"

(P1)

"Ban đầu em cũng muốn báo cảnh sát tức thì nhưng nghĩ kỹ lại thì không ổn." Lý Tầm cho hay, "Anh nghĩ thử xem giả dụ thật sự cô lao công làm việc đó và đã đưa cha anh ra khỏi trường, cam đoan người này có mục đích riêng.Lý Tầm phân tích:Bất kể mục đích của người này là gì, cha anh chắc chắn còn

sống có chăng đang bị giấu ở đâu đó. Mấy ngày nay cảnh sát đã sục sạo khắp nơi mà vẫn không tìm thấy chứng tỏ họ giấu quá kỹ. Giờ anh báo cảnh sát, cảnh sát vừa đến là chắc chắn hỏi ngay những nhân viên vệ sinh, không phải sẽ bứt dây động rừng ư?

Lỡ mà đối phương hoảng sợ, thầm nghĩ hoặc không làm còn đã làm thì làm cho xong, giết luôn chết cha anh rồi phi tang thì sao đây?

"Hiện tại giả mà báo cảnh sát thật, Lý Tầm không dám chắc thầy Triệu còn có thể sống sót. Vì vậy những lời này của cô hoàn toàn chân thật, không lừa người ta. Nghe Lý Tầm phân tích như vậy lông tơ sống lưng của Triệu Tĩnh Chính dựng đứng hết cả. Anh ta bày tỏ:"Vậy tôi không báo cảnh sát. Chúng ta tự mình điều tra trước, xác định được nơi giam giữ ba tôi rồi hãy báo cảnh sát.

"Lý Tầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời:"Em sẽ đi cùng anh."

"Em sắp thi đại học rồi, việc này sẽ không ảnh hưởng đến em chứ?"

"Không sao, chủ yếu do một mình anh đi tương đối nguy hiểm, ví dù có chuyện gì xảy ra sẽ không có ai giúp đỡ."

Những lời này chạm đến tâm khảm Triệu Tĩnh Chính.

Những người bạn của anh ta bây giờ đều có việc riêng, hoàn toàn không thể giúp anh ta, có chăng chỉ có thể an ủi anh ta ngoài miệng thế thôi.

Lý Tầm chỉ thật sự yên tâm khi Triệu Tĩnh Chính hứa không hành động một mình.

Cả hai đều vô cùng hài lòng với kết quả này. Đêm đó, Lý Tầm một lần nữa quay lại tầng hầm.

Vừa bước vào, một mùi hóa chất nồng nặc xộc vào mũi. Tim Lý Tầm thót lại.

Trong đầu cô đã hình dung ra quá trình giết người phân xác cũng như xử lý xác bằng hóa chất.

May mắn thay lúc này có tiếng ho khan từ góc phòng. Cô lia đèn pin soi sang.

Người đàn ông còn sống.

Lần này thầy Triệu không bị trói bằng dây thừng thay vào đó bị xích vào cột bê tông trong tầng hầm bằng một sợi xích sắt.

Dây xích chỉ dài khoảng một mét, trừ khi gã tìm cách chặt đứt chân chứ không bề nào thoát ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!