Lý Ngọc Quế là người khổ nhất trong số tất cả các gia đình nạn nhân chỉ vì bà suýt chết dưới lưỡi dao của hung thủ.
Thuở nhỏ, bà lên cơn sốt chẳng có lấy người quan tâm dẫn đến não bộ không phát triển bình thường như những người khác. Lúc tấm bé bà đã phản ứng rù rờ, không được gia đình yêu quý, đến trường không thể tập trung vào việc học để khẳng định bản thân.
Vì chậm hiểu nên bà bị bạn bè bắt nạt, thầy cô chê trách.
Cho nên 23 năm đầu đời của bà được tóm gọn lại trong: Trọng nam khinh nữ, gia đình nông thôn, yêu sớm và phải lập gia đình sớm vì mang thai sớm.
Lý Ngọc Quế trẻ tuổi vừa bước vào thế giới người lớn, chưa hiểu hết các quy
tắc, bà vụng về vấp ngã, đụng sứt đầu mẻ trán, chỉ mong được yêu thương.
Cuối cùng, bà mang theo một cuộc hôn nhân lộn xộn mà vẫn không người thương yêu bà.
Sau khi sinh con, bà đã trải qua một khoảng thời gian đau khổ. Bà mẹ chồng độc đoán, thường xuyên bắt bí bà vì đã ăn cơm trước kẻng, chê bà ngu ngốc, còn bảo thằng con mụ tìm đại một đứa còn tốt hơn bà ngàn lần.
Lý Ngọc Quế trẻ tuổi không hiểu, có chăng bà chỉ chuyển từ một địa ngục này sang một địa ngục khác.
Có lẽ đối với người bình thường, một đứa con sẽ là nguồn gốc của nỗi đau trong trường hợp này.
Nhưng Lý Ngọc Quế không phải là người bình thường, bà là một người cứng nhắc. Nếu lúc đó bà có một bác sĩ tâm lý ắt bà sẽ biết mình đã tích lũy bao nhiêu tổn thương tâm lý nghiêm trọng trước đó trong cuộc đời.
Khốn nỗi bà không có, bà chỉ khao khát tình yêu, bà cố gắng làm hài lòng mọi người; bà yêu mọi người, mong mỏi nhận lại tình cảm tương tự, hy vọng cha mẹ yêu thương mình, hy vọng mẹ chồng yêu thương mình, hy vọng chồng yêu thương mình.
Ngặt một điều thế giới không vận hành theo cách ấy, không phải vì bà yêu người khác thì người ta cũng sẽ yêu bà, cho nên bà luôn khao khát nhưng không bao giờ đạt được.
(P1)
Lúc đó, Lý Ngọc Quế – với một cuộc đời như một hố đen – lần đầu tiên nhận được tình yêu trọn vẹn từ một sinh mệnh khác khi cúi đầu xuống.
Bà lần đầu nếm trải một tình yêu thuần khiết, một tình yêu nồng nàn, lấp đầy mọi thiếu thốn của bà.
Một sinh mệnh nhỏ bé và mềm mại, cô bé không đòi hỏi gì ở Lý Ngọc Quế, nó còn chưa biết nói mà đã biết thể hiện tình yêu của mình. Khi không nhìn thấy Lý Ngọc Quế, cô bé sẽ cố gắng xoay đầu lại, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại cho đến khi tìm thấy Lý Ngọc Quế rồi bắt đầu cười.
Cô bé sẽ vừa bú sữa vừa nhìn mẹ cười, niềm vui của cô bé thật đơn giản khi chỉ có ba chữ: Lý Ngọc Quế.
Khi người khác bế mình, cô bé sẽ liên tục xoay đầu tìm mẹ mình, chỉ cần nhìn thấy mẹ, cô bé không cần ai bế nữa.
Trong thế giới của cô bé, Lý Ngọc Quế là người quan trọng đến mức không thể thay thế, Lý Ngọc Quế là người quan trọng nhất trên thế giới, cả thế giới cộng lại không bằng Lý Ngọc Quế.
Lần đầu tiên Lý Ngọc Quế cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và thuần khiết đến vậy.
Đôi khi, người đàn ông của bà muốn vui đùa như đang chơi với một chú mèo con, hứng lên muốn ôm con mình một cái.
Cục cưng vốn không bao giờ khóc lập tức khóc ngay.
Dường cô bé biểu thị mình chỉ yêu Lý Ngọc Quế, chỉ muốn ở bên Lý Ngọc Quế bằng hành động của mình.
Cô bé không cảm nhận được những điều xấu xa của Lý Ngọc Quế, trước mặt cô bé, linh hồn méo mó của Lý Ngọc Quế trẻ tuổi lần đầu tiên được thư giãn.
Cuối cùng tình yêu của Lý Ngọc Quế trẻ tuổi cũng có một nơi an toàn để đổ bộ.
(P2)
Tình yêu đó đã lấp đầy khoảng trống mà bà không ngừng mong mỏi được công nhận. Mỗi ngày bà đều cảm thấy mình vui vẻ hơn, chỉ cần nhìn đứa con, bà đã không thể kìm nén được niềm vui, đó là điều bà chưa từng có trước đây.
Ngày này qua ngày khác đều vui vẻ như vậy, bà sẽ không kìm lòng nổi muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con; mỗi khi bà hôn, cô bé sẽ cười khúc khích.
Tựa như được Lý Ngọc Quế yêu thương là điều hạnh phúc nhất trần đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!