Câu mà học sinh lớp 12/5 nghe thầy Triệu nói nhiều nhất chính là "Dù làm gì cũng phải tỉnh táo. Mốt các em lớn lên rồi sẽ hiểu tỉnh táo là phép màu duy nhất giành chiến thắng."
Và với tư cách là một giáo viên, ông thật sự đã làm được điều đó.
Ở tầng hầm, mỗi lần đôi mẹ con nọ rời đi trở trên, ông đều áp sát vào tường, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Ông không kích động họ, thay vào đó luôn tỉnh táo giao tiếp.
Hôm nay, Lý Ngọc Quế đi nấu cơm cho người khác, Lý Tầm đi học, nhà không có ai.
Trước mặt họ ông không hề cử động dẫu là một mảy, song khi họ vừa rời đi, ông bắt đầu cố gắng vùng vẫy. Một mặt nhằm hoạt động toàn thân giúp máu lưu thông, mặt khác để dây thừng nới lỏng.
Lý Ngọc Quế không có kinh nghiệm bắt cóc người, dù rằng bà kiểm tra dây trói mỗi ngày thì vẫn không biết có những chi tiết nhỏ thay đổi trong này.
Ví dụ như ông gần như không ăn không uống, tinh thần căng thẳng, cơ thể gầy rộc đi rất nhanh. Khi bà kiểm tra dây trói, ông sẽ căng cứng cơ thể từ đó đâm khiến dây trói trông như vẫn căng chặt.
Nếu Lý Ngọc Quế có kinh nghiệm ắt sẽ hiểu rằng ví dù dây trói luôn căng như vậy thì các cơ của người bị trói đã bị hoại tử.
May mắn thay Lý Ngọc Quế không hiểu và thầy Triệu đã cởi được dây trói.
Khi đứng dậy, toàn thân ông hãy còn tê rần nhoi nhói như trước tuy nhiên tình hình thế này đã khá hơn lắm rồi.
Giả như những ngày qua ông luôn không cố gắng tập luyện các bộ phận cơ thể, duy trì sự lưu thông máu, có lẽ bây giờ cơ bắp của ông đã bị hoại tử hơn non nửa.
(P1)
Thầy Triệu vừa cố gắng lấy lại sự kiểm soát cơ thể vừa tiến về phía lối ra tầng hầm.
Hiện tại Bình Thành kiểm soát các mặt chặt chẽ tột cùng, trước đây đâu có như vậy. Hồi ấy quản lý lỏng lẻo hơn, nhiều nhà xây những không gian ngầm như vậy trong nhà.
Tầng hầm vẫn tối om như hũ nút.
Ông lần mò lên bậc thang, đếm thầm.
Thời điểm đến bậc thứ 7, ông đưa tay ra sờ vào cánh cửa trong bóng tối. Đúng vậy, không mở được.
Ban đầu dạng tầng hầm này không được thiết kế để giam giữ người vì vậy khi xây dựng người ta đã lắp đặt các biện pháp an toàn.
Một trong số đó là cách mở cửa từ bên trong, tất nhiên, ít người biết khôn cùng.
Thầy Triệu sờ soạng trên cánh cửa một thoáng, hối hả tìm thấy một lớp bảng nhỏ. Ông dừng lại, mở tấm bảng ra, sờ vào thanh kim loại bên trong và bắt đầu từ từ di chuyển nó.
Khoảng một hai phút sau, ổ khóa bên ngoài bật mở.
Thầy Triệu đẩy nhẹ cánh cửa nhỏ, ánh sáng xen lẫn tiếng mưa xối xả tràn vào. Trong phòng không có một ai.
Thầy Triệu thở phào nhẹ nhõm, gấp rút chống tay vào cửa hầm và trèo ra ngoài.
– —
Bà lão hàng xóm đang cho những con mèo đang trú mưa trong sân ăn.
Lúc đầu chỉ có một hai con mèo nhưng sau đó không biết bằng cách nào mà tin tức lan truyền, mỗi lần tới giờ ăn đều có cả một bầy mèo đến chờ.
Bà lão không hề phiền hà thậm chí còn thường xuyên nói với mọi người rằng mèo cũng có trí thông minh, biết ai tốt ai xấu.
Những con mèo hoang được bà lão cho ăn đến nỗi béo tròn, đang say sưa chén ngấu nghiến.
Đột nhiên, một con mèo Li Hua lông dài ngẩng đầu lên, dựng đứng lông toàn bộ cơ thể, nhìn chằm chằm vào căn nhà bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!