Chương 49: (Vô Đề)

Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Lộc tỉnh lại do đồng hồ sinh học, lăn lộn trong ổ chăn, cái đầu lộn xộn cọ tới cọ lui, giãy giụa chui ra khỏi chăn, tóc tai rối bời, mắt còn chưa mở hẳn.

Một lúc sau, trên ga giường màu vàng nhạt lộ ra một cánh tay trắng trẻo mịn màng, với tay mò mẫm ở mép giường, cuối cùng túm được chiếc điện thoại đang yên vị cạnh gối, ấn sáng màn hình, Kiều Lộc dụi dụi mắt, ánh mắt mơ màng nhìn vào màn hình điện thoại.

Thời gian vừa đúng 8 giờ.

"A."

Xem xong giờ, Kiều Lộc lại gục đầu xuống, đầu óc vẫn còn nặng trĩu, chưa thật sự tỉnh táo.

Kiều Lộc ôm con thỏ tai dài ở bên cạnh vào lòng, vùi mặt vào bụng của nó, cọ qua cọ lại vài vòng, đến khi tóc mình vốn đã rối lại càng thêm bù xù, lúc này cậu mới hơi tỉnh táo hơn một chút, đôi mắt cũng hoàn toàn mở ra.

Trong nhà ánh sáng rất mờ.

Kiều Lộc chầm chậm ngồi dậy, hai tay ôm chăn mềm đang xoã tung, đầu tóc rối bù như tổ quạ, ngồi ngây ra trên giường một lát. Sau đó như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn sang chiếc giường khác trong phòng nghỉ.

Giường đệm trống không.

Anh Triều Sinh đâu rồi?

Kiều Lộc nhìn chằm chằm vào cái giường đó một lúc.

Chăn được gấp gọn gàng, thoạt nhìn giống như chưa từng có ai nằm lên.

Mới chỉ 8 giờ, sao người đã không thấy đâu.

Trong mắt đen nhánh của Kiều Lộc hiện lên một tia mơ hồ, bối rối.

Rèm cửa khách sạn có khả năng chắn sáng rất tốt, dù bên ngoài lúc này trời đã đầy nắng, nhưng chỉ cần kéo rèm, trong phòng cũng chẳng cảm nhận được chút ánh sáng nào. Chỉ có một chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt ở đầu giường đang lặng lẽ chiếu sáng, tạo thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.

Kiều Lộc rúc trong ổ chăn, cầm điện thoại, lật tới lật lui trong phần tin nhắn, sau đó mở phần ghi chú tên là "Anh Triều Sinh", ngón tay dừng lại trên màn hình.

Cậu co người lại thành một cục, áp sát vào góc sáng duy nhất từ chiếc đèn ngủ nhỏ, lặng lẽ cuộn tròn thân mình.

Nắm lấy đôi tai dài của con thỏ bông, Kiều Lộc cắn môi dưới, bấm gọi cho Lâm Triều Sinh.

"Tút—"

Kiều Lộc ngồi thẳng dậy một chút, tay phải cầm điện thoại, tay trái thì nghịch nghịch tai con thỏ bông, nghe tiếng "tút tút" truyền ra từ ống nghe, ngoan ngoãn chờ điện thoại được kết nối.

"Alo."

"Kiều Lộc à?"

Không đợi quá lâu, đầu dây bên kia vang lên giọng Lâm Triều Sinh hơi lẫn tạp âm, Kiều Lộc siết chặt điện thoại, các khớp tay hơi trắng ra, rồi lại thả lỏng một chút. Cậu mím môi, "Ừm" một tiếng, rồi khẽ hỏi người ở đầu dây bên kia: "Anh đang ở đâu vậy?"

Bên kia của Lâm Triều Sinh hình như hơi ồn, chắc là đang ở ngoài đường. Kiều Lộc lờ mờ nghe thấy anh nói với ai đó một câu: "Xin lỗi, cho tôi mượn một chút."

Sau đó tiếng ồn ào dần lùi xa, chắc Lâm Triều Sinh đã đổi sang chỗ yên tĩnh hơn, tạp âm rõ ràng ít đi nhiều.

Tiếng của Lâm Triều Sinh lại vang lên bên tai Kiều Lộc, lần này rõ ràng hơn hẳn: "Sao vậy Kiều Lộc? Vừa nãy người đông quá, tôi không nghe được."

Kiều Lộc cụp hàng mi xuống, cằm khẽ cử động trong ổ chăn, rồi lại rúc người vào sâu hơn một chút, sau đó lặp lại câu vừa nãy.

"Anh…"

"Anh đang ở đâu vậy?"

Có lẽ vì mới tỉnh ngủ, cũng có thể là do đang nói chuyện qua điện thoại, giọng Kiều Lộc không còn trong trẻo như thường ngày, nghe có chút mơ hồ, còn pha chút khàn khàn, nhỏ và yếu ớt, hơi thở dường như cũng mang theo một tia gấp gáp không rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!