Giọng của Kiều Lộc dần nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh.
Thành phố C về đêm vẫn chẳng hề ngủ yên, đường phố xe cộ qua lại không ngớt, hai bên lối đi bộ, các quán ven đường vẫn đông khách, mùi thơm của đậu rang bay lượn trong không khí, hấp dẫn không ít người dừng lại.
Dưới ánh đèn đường lấp loáng, Lâm Triều Sinh chở Kiều Lộc ngồi sau xe, lặng lẽ hướng về phía khách sạn.
Cảm nhận được cánh tay Kiều Lộc bám vào mình càng lúc càng lỏng, sắp trượt xuống đến nơi, Lâm Triều Sinh lập tức bóp phanh, một chân dài chống xuống đất, dừng xe lại.
Lâm Triều Sinh xoay người nhìn lại, chỉ thấy trán Kiều Lộc nhẹ nhàng tựa vào lưng mình, đôi mắt dưới mái tóc đã khép lại. Hai tay vốn nắm lấy vạt áo bên hông Lâm Triều Sinh cũng đã thả lỏng, buông thõng xuống hai bên, dường như chỉ chực rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nghe thấy tiếng thở đều đều, nhẹ nhàng của Kiều Lộc, Lâm Triều Sinh cũng dịu lại động tác. Anh khẽ gỡ tay Kiều Lộc khỏi áo mình, đỡ cậu ngồi vững trên yên, rồi đẩy xe tấp vào ven đường và khóa lại cẩn thận.
Kiều Lộc ngủ say như một chú heo con, đầu gật gù, vì mất đi điểm tựa thoải mái mà cau mày lại, gương mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
Lâm Triều Sinh ghé sát mặt lại gần, khoảng cách giữa hai người rút ngắn, có thể nghe rõ hơi thở của nhau. Kiều Lộc như thể cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt dưới mí run lên, con ngươi dường như muốn chuyển động, nhưng mí mắt quá nặng nề, cuối cùng vẫn không tỉnh dậy.
Không biết đang mơ thấy điều gì, khóe môi Kiều Lộc bất chợt cong lên, lộ ra nụ cười quen thuộc mang theo lúm đồng tiền nhỏ nơi má, ngọt ngào đến lạ.
Nét mặt khi ngủ yên bình lại càng thêm dịu dàng, khiến người ta liên tưởng đến một cục bột nếp mềm mại, thậm chí còn ngọt hơn cả lúc thức.
Không biết nếu giờ có ai đánh thức cậu, liệu có bị ủy khuất đến mức rơm rớm nước mắt hay không nữa.
Lâm Triều Sinh đưa tay chọc nhẹ vào lúm đồng tiền của Kiều Lộc, rồi như có chút nghịch ngợm mà nhéo nhéo mũi cậu. Nhìn dáng vẻ say ngủ chẳng hề hay biết của người kia, anh cuối cùng khẽ thở dài, tiếng thở như gió thoảng qua tai, thì thầm một câu chỉ mình nghe thấy: "Đúng là một nhóc phiền toái."
Từ yên sau xe được chuyển sang lưng người, Kiều Lộc dường như chẳng chút khó chịu, mà ngược lại còn rất tự nhiên.
Mái tóc mềm xù cọ nhẹ vào cổ dài của Lâm Triều Sinh, cằm nhỏ tựa lên vai anh. Có lẽ vì đây không phải lần đầu dựa vào người như thế, mùi hương quen thuộc khiến Kiều Lộc vô thức cựa nhẹ đầu, rúc vào một tư thế dễ chịu hơn, rồi lại ngoan ngoãn nằm im như cũ.
Lâm Triều Sinh trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, không biểu cảm, chỉ vững vàng nâng chân cong của Kiều Lộc, bước đi ổn định qua những phiến gạch, tiến về phía trước với tốc độ không nhanh không chậm.
Nơi này cách khách sạn không xa, đại khái qua mười mấy phút, cửa lớn khách sạn liền hiện ra trước mắt.
Nam sinh đứng ở cửa từ xa nhìn thấy bọn họ, liền bước nhanh đến gần, định mở miệng hỏi gì đó thì bị Lâm Triều Sinh nhẹ giọng ngắt lời: "Nhỏ tiếng thôi."
Vẫn chưa hiểu chuyện gì, Tưởng Ngọc nhìn về phía sau Lâm Triều Sinh, lúc này mới thấy rõ: Kiều Lộc đang tựa vào lưng Lâm Triều Sinh, rõ ràng đã ngủ say.
Tưởng Ngọc kinh ngạc chớp mắt một cái, thấy Lâm Triều Sinh đã tiếp tục bước đi về phía trước, liền hoàn hồn, vò đầu nhìn bóng dáng Lâm Triều Sinh, tự hỏi trong lòng sự nghi hoặc của chính mình.
Hai người không phải đã nói là sẽ lái xe trở về sao, tại sao lại thành Lâm Triều Sinh cõng Kiều Lộc quay về?
Nghĩ một lúc vẫn không hiểu ra, Lâm Triều Sinh đã đi xa, Tưởng Ngọc liền vội vàng chạy hai ba bước đuổi theo.
Đuổi tới cửa phòng, Tưởng Ngọc giúp mở cửa, đang định cùng nhau đi vào, kết quả là chân còn chưa kịp bước vào thì cánh cửa đã "cạch" một tiếng đóng ngay trước mặt, suýt chút nữa đập trúng mũi gã.
Tưởng Ngọc và cánh cửa trừng mắt nhìn nhau một lát, trên đầu đầy vạch đen, giơ ngón giữa về phía cửa phòng, rồi xoay người đi tìm Lộ Viễn, Tần Nghị và mấy người kia đi chơi.
Bên trong phòng.
Kiều Lộc bị Lâm Triều Sinh đặt xuống giường, vừa chạm vào ga trải giường mềm mại in hình SpongeBob, lông mi liền khẽ run hai cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Vừa mới tỉnh lại, đôi mắt còn hơi sợ ánh sáng, Kiều Lộc duỗi tay định dụi mắt.
Nhưng giây tiếp theo, ánh đèn chói mắt đã bị che khuất—Lâm Triều Sinh đưa tay che lên mí mắt Kiều Lộc, chắn đi ánh sáng khiến cậu khó chịu. Đợi đến khi Kiều Lộc chớp mắt vài cái để thích ứng, anh mới buông tay xuống.
"Anh Triều Sinh?" Đầu óc Kiều Lộc vẫn còn hơi mơ màng, ký ức vẫn dừng lại ở đoạn trên đường trở về—cậu nắm lấy vạt áo của Lâm Triều Sinh, ngồi sau yên xe điện vừa đi vừa trò chuyện với anh.
Giờ đột nhiên tỉnh lại đã thấy nằm trên giường khách sạn, cảm giác có chút... lạ lạ.
Chẳng lẽ tửu lượng của mình thật sự kém đến thế sao...?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!