"Cửa hàng này đông người quá đi!" – Tưởng Ngọc nhìn đám đông ngồi chờ kín cả một khu trước tiệm, không khỏi kêu rên một tiếng.
Phải chờ đến bao giờ mới được ăn đây?
Tưởng Ngọc từ sáng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, quán tôm hùm này là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố C, nghe nói món tôm sốt ở đây là ngon nhất toàn thành phố, khiến Tưởng Ngọc thèm thuồng đã lâu.
Bọn họ đến đúng giờ cơm tối – thời điểm đông khách nhất. Nhìn quanh cả con phố, chỗ nào cũng nhộn nhịp. Mùa du lịch đang vào lúc cao điểm, nơi này lại là khu ăn uống nổi tiếng nhất thành phố C, gần như quán nào cũng chật kín người.
"Nếu không thì lấy số thứ tự trước, trong lúc chờ có thể đi dạo một chút, mua vài món ăn vặt lót dạ." – Lộ Viễn đề nghị.
Tưởng Ngọc gật đầu, đi tới quầy lấy số thứ tự.
Trước họ còn có 18 bàn, dự tính phải chờ ít nhất một đến hai tiếng.
"Các cậu cứ đi dạo đi, quay về mang cho tôi ít đồ ăn là được, thật sự không nhúc nhích nổi nữa." – Lộ Viễn và Tần Nghị cả buổi chiều không nghỉ ngơi lấy một phút, chơi hết mọi trò trong khu vui chơi dưới nước, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, giờ chẳng còn sức mà đi đâu.
Con phố này ngoài những nhà hàng lớn, các quán ăn vặt ven đường cũng rất nhiều.
Đôi mắt Kiều Lộc lập tức sáng lên – cậu cũng bắt đầu đói rồi.
Trời dần dần sẩm tối, Kiều Lộc cứ dính sát bên cạnh Lâm Triều Sinh, một tay nắm lấy vạt áo anh, tay còn lại buông thõng bên người. Ánh mắt tò mò liên tục lướt qua từng quầy hàng rong ven đường, thấy món gì muốn ăn liền dừng bước, trước khi mua đều nghiêng đầu hỏi Lâm Triều Sinh và Tưởng Ngọc có muốn ăn không.
Lâm Triều Sinh nhìn ngón tay Kiều Lộc đang nắm lấy vạt áo mình, ánh mắt theo hướng Kiều Lộc chỉ mà liếc qua các quầy hàng, giọng nhàn nhạt:
"Mua cho bản thân là được, không cần quan tâm Tưởng Ngọc."
Nói rồi, anh còn lặng lẽ nghiêng người sát lại gần Kiều Lộc hơn chút nữa, khiến ngón tay Kiều Lộc càng bám chặt lấy vạt áo anh hơn.
"Ông nói cái gì đó hả!" – Tưởng Ngọc trợn mắt với Lâm Triều Sinh, nhưng cũng không đôi co thêm. Lâm Triều Sinh cái kiểu chọc người tức điên này đã là tuyệt kỹ, gã cũng quen rồi.
"Muốn ăn gì thì cứ lấy, muốn lấy bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu, anh Triều Sinh của em có tiền! Đừng để ổng tỉnh táo lại!" – Tưởng Ngọc vòng đến bên cạnh Kiều Lộc, hào sảng nói.
Trong tay Tưởng Ngọc đã xách theo một túi xiên nướng và mấy hộp đậu hũ thối, chuẩn bị sẵn để lát nữa mang về cùng hai người đang đợi kia ăn chung.
Vừa đi phía trước, gã vừa sốt sắng dặn dò Kiều Lộc: cứ mặc sức "chém đẹp" Lâm Triều Sinh, không cần nể nang.
Lâm Triều Sinh cũng không phản bác lời Tưởng Ngọc. Dù sao vừa rồi đống đồ Tưởng Ngọc mua, cuối cùng cũng là anh trả tiền.
"Anh Triều Sinh thật sự không ăn sao? Cái này nghe mùi thơm lắm đó, hơn nữa chỗ bọn mình còn chưa từng thấy loại này đâu." – Kiều Lộc ôm trong tay một hộp bánh "lục nắm" mới ra lò, tròn tròn béo béo bốn cái, được bao bằng lá sen xanh mướt. Bên trong là phần nhân gạo nếp nóng hổi, dẻo mềm thơm phức. Có tổng cộng bốn vị, Kiều Lộc mua mỗi loại một cái – hai ngọt, hai mặn.
Kiều Lộc chọn trước một cái có vị ngọt – vị hoa quế, xé lớp lá sen bên ngoài, lộ ra bên trong là viên bột nếp tròn vo, hương thơm dịu nhẹ hòa với mùi ngọt ngào của hoa quế, nghe thôi đã thấy thanh mát ngon lành, khiến người ta muốn ăn ngay.
Chỉ là... hơi nóng.
Kiều Lộc bưng lên thổi mấy cái, vậy mà lúc đưa vào miệng vẫn bị bỏng, vừa ăn vừa nhăn mặt.
Thấy dáng vẻ lóng ngóng của Kiều Lộc, Lâm Triều Sinh rút khăn giấy ra, giúp cậu lau đi một hạt nếp dính nơi khóe miệng, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Ăn từ từ, không ai giành với cậu đâu."
Kiều Lộc mặt phồng lên, vì ăn vội mà cả một cục nếp to đùng bị nhét vào trong miệng, lại bị bỏng nặng, nhất thời không rảnh trả lời lời Lâm Triều Sinh. Cậu chỉ buông tay đang túm lấy ngón tay anh ra, một tay quạt quạt trước miệng để giảm bớt cảm giác bỏng, tay kia thì cầm hộp bánh, lấy thêm một viên nữa, xé lớp lá sen bọc bên ngoài, rồi hai tay nâng viên bánh, đưa đến trước mặt Lâm Triều Sinh – ý bảo anh ăn thử một miếng.
Tuy rằng bị bỏng một chút, nhưng Kiều Lộc vẫn dùng đôi mắt sáng lấp lánh đầy kinh ngạc và vui sướng nhìn Lâm Triều Sinh, như đang nói: Ngon lắm! Ngon thật sự! Mau ăn thử đi!
Lâm Triều Sinh mím môi, ánh mắt dừng lại trên người đang ở trước mặt mình.
Anh vốn không quá để tâm đ ến chuyện ăn uống, đồ ngọt hay mặn, cay hay nhạt, anh đều ăn được – mà cũng chẳng quá thích cái nào.
Nhưng Kiều Lộc thì hoàn toàn không giống như vậy. Cậu đặc biệt thích đồ ngọt, những món có hàm lượng đường cao, hoặc là những thứ vốn không được xem là "lành mạnh", và quan trọng hơn cả — cậu luôn muốn chia sẻ với Lâm Triều Sinh.
Từ quả cam ngọt trước đó, kẹo có nhân, trà sữa, cho đến cục bột nếp trong tay lúc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!