Chương 45: (Vô Đề)

Sau khi từ lối vào khu vui chơi dưới nước đi vào, sẽ đến một quảng trường nhỏ có quy mô rất lớn, tụ tập rất nhiều người bán hàng rong, bán các loại vật dụng cần thiết cho khách tham quan, lấy đồ bơi làm chủ đạo, ngoài ra còn có phao bơi, kính bơi và nhiều loại thú nhồi bông cùng những món đồ nhỏ khác.

Khi đi ngang qua một quầy nhỏ trưng bày đầy những con vịt vàng nhỏ, ánh mắt của Kiều Lộc bị thu hút.

Những con vịt vàng nhỏ nghịch ngợm đáng yêu, đủ mọi kích cỡ, được xếp hàng ngay ngắn trên bàn gỗ hình vuông, bên cạnh có một hồ nước nhỏ được bơm phồng lên, vài con vịt vàng đang nổi lềnh bềnh trong hồ nước, chủ quán thì lơ đãng dùng tay khuấy nước, làm cho những con vịt nhỏ bơi theo dòng nước, thu hút không ít trẻ con khiến các bậc phụ huynh phải móc tiền mua cho.

Kiều Lộc không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, sau khi chú ý thấy mọi người đi phía trước đã tiến xa, cậu kiềm chế bản thân thu hồi ánh mắt, vội vàng bước nhanh vài bước đuổi theo.

"Chỗ này còn rất nhiều kiểu áo tắm, cái này nhìn cũng không tệ, tao lấy cái này luôn!" Lộ Viễn đã chọn xong đồ bơi, chỉ vào bộ áo tắm mình ưng ý, nhờ nhân viên cửa hàng gói lại giúp.

Mấy người còn lại cũng hành động rất nhanh, chỉ nói vài câu thôi mà ai nấy đều đã chọn xong trang phục cho mình.

Kiều Lộc đi một vòng dạo quanh, cuối cùng chọn một bộ áo tắm màu vàng sữa có hình Pikachu.

Nói là áo tắm, nhưng kiểu dáng cũng không khác gì mấy với áo thun ngắn tay và quần đùi bình thường, chỉ là chất liệu thì phù hợp với việc xuống nước hơn.

Hai bên quảng trường nhỏ là hai khu phòng thay đồ được ngăn cách riêng biệt, sau khi mọi người mua xong đơn thì từng người một đi thay đồ, đem quần áo đang mặc trên người tạm thời cất vào ngăn tủ trong phòng thay đồ.

Kiều Lộc thay đồ xong đi ra, nhìn quanh một vòng, phát hiện Lâm Triều Sinh vẫn chưa ra.

"Kiều Lộc, bên này." Tưởng Ngọc thấy bóng dáng Kiều Lộc liền giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu cho cậu lại gần.

"Đến ngay." Kiều Lộc bước tới.

"Anh Triều Sinh đâu ạ?" Kiều Lộc lên tiếng hỏi.

Ngoại trừ Lâm Triều Sinh, mọi người đều đã có mặt ở đây.

Tưởng Ngọc cũng nhìn quanh một lượt, người vào phòng thay đồ trước giờ vẫn chưa ra, lúc này lại không thấy đâu. "Đợi một chút đi, chắc là còn đang thay đồ."

Bên cạnh đám người, mấy người khác đang nhìn bản đồ hướng dẫn khu vui chơi, bàn bạc lát nữa sẽ chơi trò nào trước.

Không bao lâu sau, Lâm Triều Sinh đi tới, trong tay cầm theo một túi nilon màu đen, không rõ bên trong đựng gì.

Kiều Lộc tò mò liếc nhìn cái túi trong tay Lâm Triều Sinh một cái, nhưng không hỏi gì nhiều. Thấy anh vẫn chưa thay đồ, liền hỏi anh vừa đi đâu.

Lâm Triều Sinh đưa túi nilon trong tay cho Kiều Lộc, "Đi mua chút đồ, giúp tôi cầm một lát."

Sau khi đưa túi cho Kiều Lộc xong, Lâm Triều Sinh xoay người đi về phía phòng thay đồ.

Túi nilon trong tay không nặng, Kiều Lộc ngoan ngoãn xách theo, đợi Lâm Triều Sinh quay lại.

Rời khỏi quảng trường nhỏ, mọi người đi từ cổng lớn giữa các tấm poster quảng bá những trò chơi giải trí nhiều màu sắc bước vào, toàn cảnh khu vui chơi dưới nước liền hiện ra trước mắt.

Toàn bộ khu vui chơi về cơ bản là ngoài trời, tuy rằng có nhiều người, nhưng vì diện tích sân rộng lớn nên khi phân tán ra thì cũng không đến mức quá chen chúc, nhìn chung thì tốt hơn trong tưởng tượng một chút.

Sau khi cùng nhau chơi qua mấy trò, mọi người dần dần tách ra, chia thành vài nhóm nhỏ, mỗi người lao về phía mình cảm thấy hứng thú.

Vì vừa mới chơi xong trò trượt nước, người Kiều Lộc ướt đẫm, dính dính khó chịu, nên cậu tìm một chỗ vắng người bên cạnh hồ bơi ngoài trời, vòng tay ôm đầu gối ngồi yên lặng xuống.

Khu vực hồ bơi mà Kiều Lộc ở là bể nước nông, có rất nhiều trẻ con, trên mặt nước nổi lềnh bềnh những quả bóng phao, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài con vịt vàng quen thuộc.

Kiều Lộc ngồi một lúc, nhìn các em nhỏ vui vẻ chơi đùa dưới nước, thử vươn một chân xuống. Ban đầu cậu chỉ nhẹ nhàng dùng mũi chân chạm vào mặt nước, sau khi thích ứng với độ ấm của nước thì liền duỗi cả hai chân xuống, chậm rãi vẫy nước tung bọt, thỉnh thoảng còn chạm vào mấy quả bóng phao đang trôi, một mình chơi mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đúng lúc đang hứng khởi, bỗng nhiên có cảm giác ấm áp truyền đến trên người Kiều Lộc, một chiếc khăn lông mềm mại được khoác lên vai cậu, phủ kín nửa thân trên.

Kiều Lộc quay đầu lại, liền thấy Lâm Triều Sinh không biết đã đến từ lúc nào, đang ngồi xuống chỗ bên cạnh cậu.

Trong tay anh vẫn cầm túi nilon lúc trước đưa cho Kiều Lộc, giờ thì nhét trở lại vào lòng cậu. Kiều Lộc nghi hoặc "Dạ?"một tiếng, nhìn vào trong qua khe hở túi nilon, sau đó hơi kinh ngạc kêu lên: "Vịt vàng nhỏ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!