"Vì cái gì mà tức giận?"
Lâm Triều Sinh hàng mi hơi rũ xuống, ánh mắt dừng lại ở vùng cổ sát tai của Kiều Lộc, ngón tay hơi co lại. Giữa đôi mày lành lạnh khẽ nhíu, đối diện với đôi mắt trong veo, thuần khiết của Kiều Lộc, anh như bị thứ gì đó níu kéo, không thể rời mắt.
Tay khẽ xoay đổi phương hướng, Lâm Triều Sinh che đi ánh mắt thẳng tắp đang nhìn mình của Kiều Lộc, cảm nhận rõ hàng mi dài của cậu lướt qua lòng bàn tay mịn màng, mang theo cảm giác tê ngứa.
Không còn thấy được đôi mắt trong sáng, chẳng vướng bụi trần kia, trái tim nóng bỏng đập dồn dập của Lâm Triều Sinh mới dần ổn định lại.
Lâm Triều Sinh nghĩ, mỗi khi đối diện với Kiều Lộc, dường như trong lòng mình luôn xuất hiện một vài cảm giác chưa từng có khi ở cạnh bất kỳ ai khác.
Vừa nãy, lúc quay người mang theo trà sữa, vừa liếc mắt đã thấy trước mặt Kiều Lộc là một nữ sinh xa lạ, rõ ràng là đang bị người khác tiến sát.
Thế nhưng trên mặt Kiều Lộc vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn dịu dàng như cũ. Nữ sinh nói mấy câu, cậu liền mỉm cười, còn định đưa cả cách liên lạc của mình cho người ta.
Nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần không rành thế sự ấy, Lâm Triều Sinh liền bước tới. Những hành động sau đó gần như đều là phản ứng bản năng, chưa suy nghĩ đã làm như thế rồi.
Sau khi Kiều Lộc từ chối nữ sinh kia, đối mặt với ánh mắt ngơ ngác sửng sốt của cậu, trong lòng Lâm Triều Sinh trào dâng một cảm xúc phức tạp khó diễn tả, lời vừa ra khỏi miệng dường như chẳng thể kiểm soát được, cứ như cố tình chọn cách nói gay gắt, lạnh lùng, như thể đang cố ý dọa Kiều Lộc vậy, giọng điệu cũng đặc biệt nặng nề.
Ngữ khí ấy chẳng dễ nghe chút nào, rõ ràng khiến Kiều Lộc bị dọa.
Lâm Triều Sinh lập tức nhận ra mình vừa có biểu hiện bất thường.
Sợ rằng bản thân sẽ lại mất khống chế mà buột miệng nói thêm điều gì, anh im lặng xoay người rời đi.
Không ngờ vừa mới đi được hai bước, phía sau Kiều Lộc đã bị sặc, ho đến mức trông vô cùng tội nghiệp, khiến bước chân Lâm Triều Sinh cuối cùng chẳng thể nào tiếp tục nổi.
"Không có giận cậu."
Khẽ thở ra một hơi, Lâm Triều Sinh cúi người đến gần người kia – vì bị che mắt nên có chút mơ màng – thì thầm bên tai Kiều Lộc.
Bị che mắt lại, tầm nhìn của Kiều Lộc bị hạn chế. Lâm Triều Sinh tiến lại gần, hơi thở mang theo chút ấm nóng phả bên tai Kiều Lộc, khiến vành tai cậu ngưa ngứa.
Kiều Lộc chớp mắt, nghiêng đầu tránh đi, thử đưa tay lên kéo tay đang che mắt mình xuống một chút, để lộ đôi mắt.
Sườn mặt lạnh lùng của Lâm Triều Sinh hiện rõ trong mắt Kiều Lộc, đôi mắt người kia sâu đen, cảm xúc cuộn trào khiến Kiều Lộc không nhìn rõ, chỉ cảm thấy một luồng nguy hiểm lộ ra, khiến cậu theo bản năng lùi lại một bước. Sau đó, cậu ngập ngừng hỏi: "Thật sự không giận sao...?"
Kiều Lộc vừa lui một bước, Lâm Triều Sinh liền theo sát tiến thêm một bước.
Những đốt ngón tay thon dài khẽ động, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi đuôi mắt Kiều Lộc, sau đó rút tay về, đôi môi mỏng khẽ thốt ra một hơi: "Không giận."
Lần này Kiều Lộc không tránh né, ngoan ngoãn để mặc cho Lâm Triều Sinh hành động.
Sau khi Lâm Triều Sinh nói hai chữ "Không giận", ủy khuất trong lòng Kiều Lộc vốn đã dịu đi lại trỗi dậy, lần này còn sâu sắc hơn lúc nãy.
Cậu khẽ xoay người sang hướng khác, tránh đi ánh mắt thoáng mang vẻ nóng rực của Lâm Triều Sinh, dưới chân tùy ý đá mấy viên sỏi nhỏ, cúi đầu, rầu rĩ nói: "Vậy mà anh còn hung dữ với em như vậy…"
"Anh có biết không, lúc anh dữ lên thật sự rất đáng sợ."
"Anh mà còn như vậy nữa, em sẽ mặc kệ anh luôn."
"Rõ ràng đã nói rồi mà, sau này sẽ không dữ với em nữa."
"Anh nói mà không giữ lời…"
Vốn dĩ chỉ thấy tủi thân một chút, nhưng càng nói ra, Kiều Lộc lại càng thấy uất ức. Cậu khịt khịt mũi, vừa nói vừa dâng lên cảm giác thẹn thùng và ngượng ngùng vì đã bộc lộ lòng mình quá rõ ràng, giọng nói cũng dần trở nên mềm mại, càng nói về sau thì âm lượng càng nhỏ, đến câu cuối cùng thì gần như chỉ còn mình cậu nghe thấy.
Lúc này, người đang bị Kiều Lộc lên án – chẳng biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt cậu – nhẹ nhàng nâng cằm Kiều Lộc lên, nhìn rõ khuôn mặt cậu, như thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa tay xoa đầu Kiều Lộc, giọng trầm thấp nói: "Tưởng đâu lại khóc nữa chứ."
Kiều Lộc trợn to mắt, không thể tin nổi mà trừng Lâm Triều Sinh, đôi mắt đen nhánh còn đẫm nước. Cậu cắn môi, giận dỗi nói: "Anh có nghiêm túc nghe em nói chuyện không vậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!