Thấy Lâm Triều Sinh từ trong phòng của Kiều Lộc đi ra đúng lúc, Tưởng Ngọc há hốc miệng, nhìn vẻ mặt bình thản của Lâm Triều Sinh, rồi lại nhìn Kiều Lộc ngoan ngoãn đi theo sau anh, liền xoa cằm, như đang suy nghĩ gì đó. Gã kéo Lâm Triều Sinh lại, vẻ mặt đầy khó hiểu, hỏi anh sao lại ở cùng một phòng với Kiều Lộc.
Khi nói chuyện, gã cố tình hạ giọng, chỉ để hai người họ nghe thấy.
Lâm Triều Sinh liếc gã một cái, giọng nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Sao, không được à?"
Đương nhiên không phải là không được, chỉ là có chút kỳ lạ.
"Cái này không giống tác phong của ông chút nào, phòng tôi sắp xếp đủ cả rồi, sao ông lại ở chung phòng với người ta là Kiều Lộc?" Tưởng Ngọc xoa cằm, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi.
Người như Lâm Triều Sinh, ngoài lạnh trong cũng lạnh, mỗi lần đi chơi đều ở phòng riêng, giờ sao tự nhiên lại đổi tính thế này?
Tưởng Ngọc còn định tiếp tục truy hỏi, nhưng bị tiếng ríu rít của Lộ Viễn cắt ngang nên không hỏi nữa.
"Hôm nay nóng như vậy, tụi mình đi công viên nước chơi đi?" Lộ Viễn đã cởi áo khoác mỏng ra, nghĩ đến cái nắng hè chói chang bên ngoài liền thấy hơi nhụt chí trong lòng.
Tần Nghị vừa nghe Lộ Viễn nói xong, liền giơ tay kéo nhẹ cánh tay hắn ghét bỏ nói: "Đi công viên nước cái gì, thành phố A của tụi mình cũng có, khó khăn lắm mới được đi chơi một chuyến, chắc chắn phải đi mấy chỗ khác khác thường một chút!"
Tưởng Ngọc xua tay, lấy điện thoại ra, mở ghi chú du lịch đã soạn sẵn từ sớm, giọng đầy khí thế nói: "Chơi cái gì mọi người khỏi lo, tôi đều sắp xếp xong rồi, cứ đi theo tôi!"
"Trạm đầu tiên: Phòng thoát hiểm!"
Tần Nghị: "... Hay là vẫn đi công viên nước đi."
Tưởng Ngọc liếc qua bản ghi chú du lịch của mình, thấy toàn là những chỗ như công viên giải trí, sân vận động các kiểu — mấy hoạt động này dù ở thành phố A hay thành phố C thì cũng không khác nhau là mấy. Thậm chí còn có thể nói, ở thành phố A, mấy trò đó còn thú vị hơn chút.
Tưởng Ngọc vốn tự thấy kế hoạch du lịch của mình hoàn hảo, giờ bị cả nhóm đồng loạt chê bai, gã đành cất điện thoại đi, giọng mang chút tiếc nuối hỏi: "Vậy đi công viên nước trước ha?"
Thành phố C nổi tiếng về ẩm thực, có rất nhiều con phố ăn vặt, nhưng chỗ để vui chơi thì không nhiều, cơ bản đều là những khu phố thương mại giống hệt nhau ở các thành phố khác.
Mà đề xuất tiện miệng của Lộ Viễn về công viên nước lại khá đặc sắc, trong các công viên nước trên toàn quốc thì chỗ đó cũng được xếp hạng cao, nghe nói rất đáng chơi.
Cả nhóm bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định buổi chiều sẽ đi công viên nước trước, chơi xong rồi thì ghé phố ăn vặt nổi tiếng để ăn tối.
Vừa mới bước ra khỏi cửa lớn khách sạn, luồng sóng nhiệt cuồn cuộn đã ập thẳng vào mặt, nóng đến mức ngay lập tức đổ mồ hôi cả người.
Cảm giác còn nóng hơn cả lúc trước.
Không khí vừa oi vừa ngột ngạt, kiểu thời tiết thế này mà ở ngoài lâu thì chắc chắn không phải trải nghiệm dễ chịu gì.
Công viên nước cách khách sạn không xa, đi xe chưa đến hai mươi phút là tới.
Trước cổng vào xếp hàng cũng khá dài, có thể thấy thời tiết thật sự quá nóng, nên rất nhiều người đều chọn đến đây để giải nhiệt.
"Bên kia có tiệm trà sữa, mọi người muốn uống không? Tôi đi xếp hàng mua cho." Tưởng Ngọc thấy bên kia đường có một tiệm trà sữa, làm ăn cũng không tệ, tên quán thì không quen lắm, có thể là tiệm đặc sản địa phương, định mua mấy ly về cho cả nhóm giải khát.
Dù gì thì bên này xếp hàng cũng còn phải đợi thêm một lúc nữa.
Kiều Lộc cũng để ý đến tiệm trà sữa bên kia trông có vẻ rất đông khách, trước cửa dán một poster giới thiệu đồ uống mới ra, hình ảnh trên poster nhìn cực kỳ hấp dẫn. Cậu giơ tay lên, định cùng Tưởng Ngọc qua đó luôn.
Lâm Triều Sinh nhận ra, đối với những loại đồ ăn có hàm lượng đường cao và không mấy tốt cho sức khỏe, Kiều Lộc lại đặc biệt yêu thích.
Cuối cùng, chính Lâm Triều Sinh đi cùng Kiều Lộc sang mua trà sữa, còn Tưởng Ngọc và mấy người kia thì tiếp tục xếp hàng trước cổng công viên nước.
Phía trước hai người là một nhóm các cô gái mặc Hán phục xinh đẹp, có vẻ quen biết nhau, đang vừa cười vừa trò chuyện rôm rả.
"Muốn uống gì?" — giọng nói trầm thấp của Lâm Triều Sinh vang lên bên tai Kiều Lộc.
Kiều Lộc nghe Lâm Triều Sinh hỏi, liền thu hồi ánh mắt, chỉ vào tấm poster phía trước, vui vẻ đáp bằng giọng lanh lảnh: "Cái này! Dâu tây sữa lạnh! Muốn thêm cùi dừa với trân châu giòn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!