Thành phố C vào mùa hè thật ngay thẳng và gay gắt, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng từ trên cao xuống, làn gió nhẹ thổi đến cũng như mang theo hơi nóng hầm hập, thời tiết oi bức, hoàn toàn khác biệt với thành phố A đang dần chuyển sang thu – chẳng thấy chút dấu hiệu nào của mùa thu ở đây.
Vừa mới bước xuống xe, ánh nắng rực rỡ liền chiếu thẳng lên người, Kiều Lộc nheo mắt lại, lấy tay che trán, phải cố lắm mới miễn cưỡng mở mắt ra được.
Chiếc ba lô trên vai như hơi bị lệch, có xu hướng trượt xuống một bên. Kiều Lộc nghiêng đầu liếc nhìn, điều chỉnh lại độ dài dây đeo vai một chút.
Lúc quay đầu lại, một chiếc mũ lưỡi trai đặt lên đầu cậu, vừa vặn che đi ánh nắng gay gắt cho Kiều Lộc.
Chiếc mũ hơi rộng một chút, mang theo mùi hương quen thuộc nhàn nhạt như được nắng hong qua, Kiều Lộc khẽ cười, nâng vành mũ lên một chút – Lâm Triều Sinh đang đứng ngay trước mặt cậu, tay kéo theo hai chiếc vali hành lý.
Tưởng Ngọc và mấy người kia đã đi về hướng khách sạn, Lộ Viễn vừa đi vừa oán than với Tần Nghị: "Nóng quá đi mất, cảm giác còn nóng hơn cả chỗ tụi mình lúc nóng nhất."
Mấy người đi được vài bước, thấy Lâm Triều Sinh và Kiều Lộc chưa đuổi kịp, liền vội vàng gọi: "Lâm ca, Kiều Lộc, đi thôi!"
Kiều Lộc nghe thấy có người gọi, lắc lư người ra, từ phía trước người Lâm Triều Sinh thò ra một cái đầu lông xù xì, vẫy tay đáp lại: "Tới liền đây!"
Nói xong, Kiều Lộc đứng thẳng người lên, đưa tay sờ sờ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, rồi mò ra sau đầu tới chỗ quai mũ, hỏi Lâm Triều Sinh: "Ổn không anh Triều Sinh? Mũ có bị lệch không?"
Lâm Triều Sinh vỗ mấy ngón tay không có kết cấu của Kiều Lộc ra, duỗi tay chỉnh lại vành mũ cho cậu, "Ổn rồi."
Khách sạn nằm ở trung tâm sầm uất nhất thành phố C, xe cộ như nước chảy, khách du lịch đông như mắc cửi.
Trong sảnh lớn của khách sạn, hàng người xếp chờ nhận phòng cũng không ít.
Không hổ là mùa du lịch cao điểm.
Cha của Tưởng Ngọc đã liên hệ trước với khách sạn, nên sau khi mấy người họ vào cửa liền được giám đốc khách sạn dẫn thẳng lên tầng cao nhất.
Phòng trên tầng cao nhất vốn được khách sạn giữ riêng cho bọn họ, để họ tùy ý chọn lựa.
Ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, ai cũng thấy hơi mệt, giờ vừa sắp xếp xong chỗ ở, mấy người lần lượt về phòng riêng, chuẩn bị thu dọn, nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại một chút.
Vừa đúng lúc gần trưa, cơm trưa có người trực tiếp mang đến tận phòng, ăn xong có thể nghỉ ngơi một chút, đến hai giờ chiều sẽ tập hợp lại ở đại sảnh.
Lâm Triều Sinh mang không nhiều hành lý, vài bộ quần áo và đồ tắm rửa, nhét gọn trong một chiếc túi là đủ.
Kiều Lộc thì lại kéo theo một chiếc vali to. Lúc Tô Ánh Đồng giúp Kiều Lộc sắp xếp đồ đạc, Lâm Triều Sinh cũng đứng bên cạnh, tận mắt thấy Kiều Lộc nhét thú bông trên giường vào vali, còn muốn mang theo cả chiếc gối nhỏ và bộ đồ ba món in hình SpongeBob (Cậu Bé Bọt Biển). Chỉ mấy món đó thôi đã chiếm hơn nửa cái vali. Tô Ánh Đồng còn phải cố nhồi thêm một đống đồ ăn vặt vào, đến cuối cùng quần áo cũng chỉ có thể nhét tạm vào một góc, cái vali suýt chút nữa không đóng nổi.
Kiều Lộc kéo chiếc vali từ tay Lâm Triều Sinh qua, cầm thẻ phòng cà vào cửa mở ra, rồi quay đầu lại phát hiện Lâm Triều Sinh vẫn còn đứng y nguyên tại chỗ, không có vẻ gì là muốn vào phòng bên cạnh. Cậu liền nghi hoặc hỏi anh làm sao vậy.
Lâm Triều Sinh bước lên một bước, rút thẻ phòng từ tay Kiều Lộc ra, cắ m vào khe trên tường, đèn trong phòng lập tức sáng bừng.
Kiều Lộc vô thức siết chặt khớp tay, cũng ngay khoảnh khắc đó thả lỏng ra.
"Tôi cũng ở phòng này." Hơi thở của Lâm Triều Sinh bao phủ phía trên Kiều Lộc, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại khiến tim Kiều Lộc như nhảy dựng lên.
Chiếc vali trong tay Kiều Lộc còn chưa kịp giữ được hai phút, đã bị Lâm Triều Sinh kéo đi mất.
"Hả?" Kiều Lộc đứng khựng lại tại chỗ, nhìn Lâm Triều Sinh tự nhiên bước vào phòng, đầu óc có chút chưa kịp phản ứng.
"Chăn ga có cần trải không?" Trong lúc Kiều Lộc còn ngẩn người, Lâm Triều Sinh đã mở vali của cậu ra. Chiếc vali nhét quá đầy lập tức bung ra, đồ đạc bên trong tràn cả ra ngoài, nằm trên cùng chính là bộ ba món Cậu Bé Bọt Biển mà Kiều Lộc tự mang theo — màu vàng cam rực rỡ, nhìn sao cũng không hợp với khí chất trầm lặng, lạnh nhạt của Lâm Triều Sinh.
Nghe Lâm Triều Sinh hỏi, Kiều Lộc mới hoàn hồn lại, đóng cửa rồi đi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Triều Sinh, ngắm nghía hình Cậu Bé Bọt Biển một lúc, suy nghĩ rồi thành thật lắc đầu, ánh mắt có phần buồn bã nhìn về phía Lâm Triều Sinh.
Những lần trước ở khách sạn, đều là Kiều Sở Sở giúp cậu sắp xếp hết mọi thứ, cậu chỉ biết mang theo chăn nệm của mình, lại quên mất là còn phải tự trải giường.
Lâm Triều Sinh vừa nhắc đến chuyện đó, Kiều Lộc lập tức xụ mặt.
"Lại đây, nhìn tôi trải, chỉ một lần thôi." Lâm Triều Sinh chẳng hề bất ngờ, anh đứng dậy, xách theo bộ ba món của Kiều Lộc, đi đến phía bên giường, động tác thuần thục bắt đầu trải chăn ga cho cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!