Chương 41: (Vô Đề)

"Tin tốt! Hôm nay là thứ Sáu!"

"Tin xấu! Thứ Bảy, Chủ Nhật vẫn phải đi học!"

"Không sao cả, học xong mấy ngày này là được nghỉ liền bảy ngày, tao chịu được!"

"Từ thứ Hai đã bắt đầu mong nghỉ rồi a a a!"

Kỳ nghỉ Quốc khánh chỉ còn hai ngày nữa, rất nhiều học sinh tuy còn ngồi trong lớp học, nhưng lòng thì đã bay đến tuần sau từ lâu.

Giang Nghi đang tám chuyện cùng mấy bạn nữ thân thiết, bàn về chuyện Quốc khánh này muốn đi du lịch đâu đó. Dù sao thì ngoài kỳ nghỉ đông, nghỉ hè và Tết Âm lịch, đây là kỳ nghỉ dài nhất của họ, tất nhiên phải chơi cho đã một trận.

Vào những dịp nghỉ dài như vậy, mỗi lần Kiều Sở Sở về nhà, đều sẽ dẫn Kiều Lộc đi dạo quanh thành phố.

Nghe các bạn học bàn chuyện kỳ nghỉ đi chơi, Kiều Lộc không khỏi nhớ đến mẹ đang ở xa tận nước ngoài. Trên bàn, sách vở mãi không lật nổi trang nào, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có tán lá rậm rạp của cây hoa lộc vừng, trong lòng hơi nhớ mẹ một chút.

Cũng mấy ngày rồi chưa gọi video với Kiều Sở Sở, Kiều Lộc nhìn mấy nhánh cây lộc vừng mà ngẩn người một lúc, nghĩ tối nay về sẽ gọi video với Kiều Sở Sở một chút.

-----

Lớp 12A1.

Tưởng Ngọc bắt chéo chân, ngồi ngược ghế ở phía trước bàn Lâm Triều Sinh, mặt mày hớn hở nói với Lâm Triều Sinh: "Vậy quyết định thế nhé! Ông đưa Kiều Lộc theo, ông, tôi, Lộ Viễn với Tiểu Lộc Lộc, tôi đã lên kế hoạch đầy đủ hết rồi."

Lâm Triều Sinh nghe thấy ba chữ "Tiểu Lộc Lộc" thì cau mày lại. Chờ Tưởng Ngọc nói xong, anh mới ngước mắt lên, giọng điềm đạm nhưng nghiêm túc sửa lại: "Kiều Lộc."

Tưởng Ngọc nghẹn họng một chút, rồi phẩy tay sửa lời: "Kiều Lộc, Kiều Lộc thì Kiều Lộc, thật là, không cho người ta gọi thân mật một chút à!"

Gần đây Lâm Triều Sinh đang kèm học bổ túc cho Kiều Lộc, lại thường xuyên chạy lên tầng ba của khu dạy học, Tưởng Ngọc cũng vì thế tiếp xúc với Kiều Lộc nhiều hơn, phát hiện ra cậu thật sự rất ngoan. Tính Tưởng Ngọc vốn cũng dễ thân thiện, mà Kiều Lộc lại là em trai của Lâm Triều Sinh, nên gã cũng tự nhiên xem cậu như em trai mình luôn.

Hơn nữa, nhìn cách Kiều Lộc và Lâm Triều Sinh sống chung hằng ngày, Tưởng Ngọc cảm thấy tính Kiều Lộc quá đỗi mềm mỏng, lại rất nghe lời. Lâm Triều Sinh nói gì là cậu nghe nấy, khiến Tưởng Ngọc chỉ biết lắc đầu.

Tưởng Ngọc hiểu rất rõ tính cách của Lâm Triều Sinh—có đôi lúc chỉ cần dây thần kinh nào đó bị lệch một chút là tính tình bùng lên ngay. Gã lo rằng Kiều Lộc sớm muộn gì cũng bị Lâm Triều Sinh bắt nạt đến mức phát khóc.

Dù gì thì khi Lâm Triều Sinh nổi cáu thật sự, cũng không bao giờ nương tay với ai.

Mà Kiều Lộc lại là một nhóc ngoan ngoãn như thế, bị quát chắc chắn sẽ khóc mất.

"Khách sạn ở thành phố C nhà tụi mình đã đặt sẵn phòng rồi, đến lúc đó muốn ở sao thì ở vậy, phòng đủ hết, mỗi người hai phòng cũng chẳng thành vấn đề!"

Tưởng Ngọc đã bắt đầu háo hức.

Trong giọng nói tràn đầy hưng phấn rõ ràng.

"Lộc Lộc đáng yêu cũng đi à?"

Lộ Viễn vừa bước vào từ bên ngoài, nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người thì lập tức phấn khích tham gia.

Còn chưa kịp để Lâm Triều Sinh cau mày, Tưởng Ngọc đã thay cậu lên tiếng: "Đừng gọi là Lộc Lộc, gọi Kiều

- Lộc-"

Vừa nói vừa làm mặt quỷ liếc Lâm Triều Sinh một cái, ánh mắt như muốn nói: "Thấy chưa, tôi hiểu ông lắm mà."

Lộ Viễn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khó hiểu nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, gãi đầu hỏi: "Hả? Gọi là Lộc Lộc thì sao? Nghe dễ thương mà!"

Tưởng Ngọc thần thần bí bí ghé sát lại, thì thầm bên tai Lộ Viễn: "Ai kia không thích người khác gọi Kiều Lộc thân mật như thế đâu."

Hai người đồng loạt nhìn về phía đối diện—nơi Lâm Triều Sinh đang im lặng không nói một lời. Lộ Viễn lập tức lộ vẻ "à há" như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu liên tục, hạ giọng hưởng ứng: "Thì ra là vậy, thì ra là vậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!