"Lâm ca, lại đi dạy bổ túc cho Kiều Lộc nữa à!"
Lộ Viễn vừa mới cầm lấy quyển bài kiểm tra toán nhỏ mới được phát xuống, vừa thở dài ngắn than dài, vừa quay đầu định tìm Lâm Triều Sinh mượn bài thi, thì đã thấy người kia đứng dậy, tay đút túi quần, trông như sắp rời khỏi lớp.
Khoảng thời gian này, mỗi lần đến tiết chính hay hoạt động ngoại khóa, Lâm Triều Sinh đều như bốc hơi khỏi lớp học. Lộ Viễn phải tìm Tưởng Ngọc hỏi thăm một phen, mới biết là anh đi dạy bổ túc cho người ta.
Lộ Viễn lập tức cảm thán đúng là người với người thì khác nhau một trời một vực. Hắn với Lâm Triều Sinh cùng học ba năm trong một lớp, chưa từng được hưởng cái loại đãi ngộ này. Kiều Lộc và Lâm Triều Sinh còn cách nhau một khối lớp, vậy mà người ta vẫn có thể ngày nào cũng mưa nắng mặc kệ, chạy đi dạy bổ túc cho cậu.
Hắn có lần đi ngang qua phòng học không thường dùng – nơi hội học sinh hay họp – thì nhìn thấy Lâm Triều Sinh và Kiều Lộc. Khi Lâm Triều Sinh giảng bài cho Kiều Lộc, giọng điệu dịu dàng đến mức người nghe cảm thấy như được tắm mình trong gió xuân, hoàn toàn không giống lúc giảng bài cho bọn họ, chỉ cần hơi thiếu kiên nhẫn là anh im luôn, chẳng buồn nói nữa.
Nhìn mà Lộ Viễn không khỏi ghen tỵ hết sức.
"Giúp tớ bổ túc với đi, Lâm ca, tớ cần cậu giúp đỡ đó a!" Lộ Viễn giơ bài kiểm tra trong tay lên, không cam lòng bỏ cuộc, cố gắng tạo cơ hội để Lâm Triều Sinh đưa cả mình vào nhóm học bổ túc, để mình cũng được hưởng cái đặc quyền được học bá giảng bài kiên nhẫn chỉ dạy một lần!
Lâm Triều Sinh chỉ lạnh nhạt để lại cho Lộ Viễn cái gáy, bước chân cũng không dừng lại, giọng điệu hờ hững đến mức nghe mà tổn thương: "Bài thi của tôi ở trên bàn, tự xem đi."
Đúng như dự đoán, Lộ Viễn lập tức cụp tai cụp đuôi, trong lòng thầm thừa nhận vị trí của mình, động tác thuần thục mà rút bài kiểm tra nhỏ từ bàn của Lâm Triều Sinh – bài thi lần này được điểm tuyệt đối 100. Lộ Viễn ôm ngực, thành kính bắt đầu sửa lại bài mình theo đáp án.
Bài thi của Lâm Triều Sinh xưa nay là tài sản công cộng của cả lớp. Lộ Viễn vừa mới lấy bài thi về chỗ ngồi, lập tức có mấy người khác kéo ghế lại gần, tụ tập trước bàn hắn để cùng học chung và chiêm ngưỡng.
"Lâm ca với học sinh chuyển trường lớp 11 kia quan hệ thế là thế nào, ngày nào cũng rảnh rỗi là chạy đi tìm người ta, hai người học giỏi cũng giống như một cặp ấy."
"Nghe nói là hàng xóm, chắc quen biết nhau từ nhỏ rồi."
"Đối xử với cậu em hàng xóm còn tốt như vậy, nếu mà Lâm ca chịu để ý các nữ sinh được một nửa như thế, chắc là đã thoát kiếp độc thân từ lâu rồi."
Nhắc đến chuyện này, Lộ Viễn lại bắt đầu thở dài than vắn, phụ họa thêm: "Đúng đó, CP của tôi còn chưa kịp ship tới đâu vào đâu, Lâm ca đã sắp tốt nghiệp rồi."
Vừa viết bài, Lộ Viễn vừa lẩm bẩm với vẻ u oán như kẻ thất tình.
"Mày với Tần Nghị còn định ship hoa khôi với hội trưởng lớp nữa cơ à?"
Các học sinh khác trong lớp nghe thấy Lộ Viễn nói thì lập tức ồn ào, thi nhau trêu chọc.
"Thôi bỏ đi, tao nói rồi, không có cửa đâu."
"Chuẩn luôn, tính tình của hội trưởng kiểu đó, đến tiên nữ có xuống cũng chẳng lay nổi cậu ta, chỉ giỏi làm người ta khóc thôi."
"Phải nói là, trong mắt Lâm ca chắc chẳng có khái niệm trai gái gì đâu, đối xử với nữ sinh chẳng hề có cái gọi là thương hoa tiếc ngọc, nói chuyện thì cao lãnh, xa cách, chẳng gần gũi chút nào."
"Nói nhỏ thôi nha, bỏ qua hết mấy trường hợp không thể nào, thì sự thật còn lại chắc chắn là hội trưởng không thích con gái!"
"Ha ha ha, khả năng này nghe chừng cũng có lý đấy."
"Tớ cũng thấy vậy luôn."
"Học chung ba năm rồi, nhìn thái độ của hội trưởng với tất cả mọi người đều y chang nhau á, à trừ cái bạn Kiều Lộc lớp 11 đó ra."
Nhắc đến Kiều Lộc, cả đám không hẹn mà cùng nhớ đến tấm thiệp kỳ lạ từng đột ngột xuất hiện rồi lại biến mất khỏi diễn đàn trường dạo trước.
Thừa dịp Lâm Triều Sinh không có mặt, mấy đứa rảnh miệng liền bu lại tám chuyện, còn lôi cả Tưởng Ngọc – người vừa chơi bóng về – vào nhóm tám nhỏ, nghĩ rằng Tưởng Ngọc là bạn nối khố của Lâm Triều Sinh, chắc biết nhiều chuyện hơn một chút.
"Tưởng ca, vụ mà nói cha của Kiều Lộc say xỉn rồi tới trường cũ của cậu ấy gây chuyện đánh người ấy, thiệt hay xạo vậy?"
"Cha của Kiều Lộc mà là loại người như vậy á? Nghe xong thấy vô văn hóa quá…"
"Tao thấy sau khi bài viết đó bị xóa, admin có đăng bài đính chính mà, nói người đăng bài là người ngoài trường, nội dung toàn bịa đặt."
"Admin chính là hội trưởng đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!