Việc Lâm Triều Sinh trực tiếp tìm đến cửa, Lâm Dĩnh hoàn toàn không bất ngờ.
Từ sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Triều Sinh, cô ta đã biết, Lâm Triều Sinh nhất định sẽ tìm đến cô ta.
Lâm Dĩnh vẫn còn nhớ rõ, khi còn nhỏ, Lâm Triều Sinh từng nuôi một con mèo mướp nhỏ.
Thích đến mức không thể buông tay.
Thích đến mức mỗi lần về ở nhà tổ vài ngày cũng không quên mang con mèo theo.
Lâm Dĩnh không thích con mèo đó, lại càng không thích dáng vẻ tươi cười của Lâm Triều Sinh khi ôm nó.
Chỉ là vì trước mặt ông nội muốn giả vờ làm một người chị gái hiểu chuyện, cô ta cố gắng chịu đựng sự không ưa thích, chủ động lại gần, nhưng mỗi lần như thế, Lâm Triều Sinh đều tỏ vẻ cảnh giác, còn con mèo mướp kia thì càng nghiêng người về phía cô ta, nhe răng trợn mắt, giương vuốt nhọn ra, trông rõ ràng là không ưa cô ta.
Về sau, con mèo đó cũng không thấy tung tích nữa.
Bị Lâm Dĩnh sai người tiện tay vứt đi.
Nụ cười của Lâm Triều Sinh cũng không còn.
Tâm trạng của Lâm Dĩnh tốt lên không ít.
Lâm Triều Sinh suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, có thể vì một con mèo mướp hèn mọn mà mất kiểm soát cảm xúc, thậm chí còn trực tiếp ra tay với chị họ ngay trước mặt ông nội, khiến ông phải mắng cho một trận.
Có thể thấy, Lâm Triều Sinh cũng không hề ổn trọng như ông nội vẫn nghĩ.
Về sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, cả nhà Lâm Triều Sinh suýt nữa thì bị tách khỏi nhà tổ.
Lâm Dĩnh ngóng trông từng ngày, đáng tiếc là ông Lâm lại không nỡ, cứ chơi chiêu tình cảm nên nhất quyết không đồng ý.
Sau đó không rõ là vì cảm thấy áy náy với gia đình họ hay vì lý do gì khác, ông nội lại càng ngày càng coi trọng Lâm Triều Sinh, nhiều lần tỏ ý muốn giao toàn bộ gia nghiệp cho anh quản lý.
Lần này là tiệc đính hôn của cô ta, tuy rằng chỉ là một cuộc liên hôn qua loa, mang tính hình thức.
Nhưng dù sao cũng là sân nhà của Lâm Dĩnh.
Cô ta không ngờ rằng ông nội lại thiên vị đến mức này, biến tiệc đính hôn của cô ta thành một bước đệm, một bậc thang lót đường cho tương lai của Lâm Triều Sinh.
Trên mặt Lâm Dĩnh không để lộ gì, nhưng trong lòng thì đầy căm hận.
Điều ngoài ý muốn chính là, lần này Lâm Triều Sinh đến dự tiệc lại mang theo một "cái đuôi nhỏ" – rõ ràng là phiên bản con người của con mèo mướp năm xưa mà anh từng yêu quý.
Có điều con "mèo" lần này lại rất ngoan ngoãn, không những không xù vuốt với cô ta mà ngược lại còn chủ động thân cận, nở nụ cười ngọt ngào khiến cô ta cũng phải mềm lòng.
Đáng tiếc, những gì Lâm Triều Sinh để tâm, Lâm Dĩnh đều căm ghét.
Tất cả những gì cô ta muốn đều bị Lâm Triều Sinh cướp mất, cho nên những gì Lâm Triều Sinh thích – Lâm Dĩnh chỉ muốn tận tay hủy diệt.
Sau đó, mỗi khi thấy trên mặt Lâm Triều Sinh lộ ra cảm xúc tức giận khác hẳn bình thường, Lâm Dĩnh tự nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ.
Ví dụ như bây giờ.
Lâm Triều Sinh đứng đối diện cô ta, vẻ mặt còn đặc sắc hơn cả lúc con mèo cưng bị vứt đi.
"Em họ ngoan của chị, sao lại mang bộ dạng không vui thế này? Ai chọc giận em à?" Lâm Dĩnh mỉm cười, rõ ràng biết rồi mà còn cố tình hỏi Lâm Triều Sinh.
"Đừng nói nhảm với tôi." Bình thường khi cảm xúc không dao động, gương mặt Lâm Triều Sinh vốn đã rất nghiêm túc, giờ tâm trạng vốn chẳng tốt, cả người càng toát ra một loại áp lực nặng nề.
"Chuyện của Kiều Lộc, cô đừng nghĩ đến việc giở trò nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!