Chương 37: (Vô Đề)

Lúc Kiều Lộc uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, Giang Nghi dẫm lên tiếng chuông tự học buổi sáng chạy vào lớp, sau khi nhiệt tình chào hỏi Kiều Lộc, bóng dáng của giáo viên cũng xuất hiện ở cửa phòng học.

Trong lớp học, ngay cả những tiếng trò chuyện khe khẽ cũng đã biến mất.

Từ hôm đó – sau khi từ tầng ba lầu nhìn thấy Tưởng Ngọc rồi quay về – Giang Nghi đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cô còn hay làm việc riêng trong giờ học, giờ thì hoàn toàn không còn nữa, dáng vẻ trông đoan chính hơn hẳn, tinh thần học tập cũng vô cùng mạnh mẽ.

Ngay cả việc từng ngày đều chú ý đến diễn đàn trường, giờ cô cũng hầu như chẳng còn để ý đến nữa.

Tiết học này, khi cùng mấy bạn đi đến quầy bán đồ ăn vặt, nghe thấy các bạn đang tán gẫu một chuyện gì đó, miệng cô bất giác mở thành một chữ 'O' to tướng, đột nhiên khựng lại, biểu cảm trở nên nghiêm túc, hỏi họ: "Mấy cậu nghe mấy chuyện này từ đâu thế?"

Giang Nghi vốn là người có tính cách tùy tiện, làm người lại hào sảng và dễ gần, nên các nữ sinh trong lớp đều thích chơi với cô. Lúc này nghe cô hỏi, đương nhiên là chẳng giấu gì, toàn bộ kể lại hết những gì cô muốn biết.

"Chính là trên diễn đàn trường học đó, sáng nay đột nhiên có một bài viết bay lên top."

"Tuy là bài viết nặc danh, nhưng cảm giác nói rất thật, vì có cả ảnh làm bằng chứng nữa, tám chín phần là thật chứ không phải bịa."

"Không ngờ cha của Kiều Lộc lại là người như vậy... Thật sự nhìn không ra."

"Đúng đó, bài viết nói Kiều Lộc chuyển trường là vì cha cậu ấy gây chuyện ở trường cũ, cuối cùng còn đánh cả bạn học và giáo viên của Kiều Lộc, sau đó Kiều Lộc không đến trường nữa, rồi học kỳ này chuyển sang trường mình."

"Sao cha của Kiều Lộc lại là người như vậy chứ, đáng sợ thật."

"Tao thấy Kiều Lộc tội nghiệp ghê, không biết ở nhà có bị cha đánh không nữa."

Mấy người càng nói càng hăng, còn lấy điện thoại ra, định mở bài viết đó cho Giang Nghi xem.

"Ủa, kỳ lạ nha, sao tìm không thấy nữa?"

"Tao cũng không tìm thấy."

"Hình như bị xóa rồi thì phải."

Giang Nghi với vẻ mặt nghiêm túc cũng lấy điện thoại ra, nhưng cũng không tìm thấy bài viết mà mấy người kia nói, xem ra đúng là đã bị ai đó xóa mất rồi.

Khó trách sáng nay cô luôn cảm thấy bạn học trong lớp có gì đó là lạ, lúc học cũng cứ có cảm giác có ánh mắt lén lút dán vào chỗ của họ, nhưng không ngờ lại là vì chuyện này.

Giang Nghi dừng bước giữa đường, quay sang mấy người bạn nói: "Chỉ là một bài viết nặc danh thôi mà, biết đâu toàn là bịa đặt. Mà cho dù là thật đi chăng nữa, cũng không liên quan gì đến Lộc Lộc, mấy cậu đừng nói mấy chuyện này trước mặt cậu ấy."

Nói xong, cô cũng không đi về phía quầy bán đồ ăn vặt nữa mà quay người, đi ngược đường trở về lớp học.

Mấy nữ sinh đưa mắt nhìn nhau, nghĩ rằng Giang Nghi vốn là bạn cùng bàn với Kiều Lộc, quan hệ cũng khá thân thiết, phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, vốn dĩ mấy cô ấy cũng không định nói chuyện này với Kiều Lộc, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta.

Chỉ là, con người thì khó tránh khỏi tò mò buôn chuyện, mà Kiều Lộc – một nam sinh xinh đẹp, ngoan ngoãn như vậy – lại có một người cha là kẻ nghiện rượu bạo lực, thậm chí còn đánh người ở trường học, thật sự rất khó tưởng tượng nổi.

Khi Giang Nghi quay lại lớp học, vừa nhìn qua đã không thấy bóng dáng Kiều Lộc đâu. Cậu không có ở chỗ ngồi.

"Lớp trưởng, cậu có thấy bạn cùng bàn của tớ đâu không?"

Giang Nghi bỗng thấy hơi lo lắng, trực tiếp hỏi Phương Tầm Đông – người ngồi bên cạnh – rằng có thấy Kiều Lộc không.

Vào khoảng thời gian nghỉ giữa giờ như thường lệ, Kiều Lộc vẫn yên tĩnh ngồi tại chỗ để học bài.

Nhưng lần này lại không thấy cậu đâu.

Phương Tầm Đông thấy trên mặt Giang Nghi có vẻ sốt ruột, dừng lại một chút rồi nói: "Cậu ấy lúc nãy cầm sách bài tập đi ra ngoài, chắc là đi văn phòng tìm thầy cô rồi."

Nghe vậy, Giang Nghi thở phào nhẹ nhõm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!