Chương 35: (Vô Đề)

Tưởng Ngọc gọi cho Lâm Triều Sinh mấy cuộc điện thoại, lần này cuối cùng cũng kết nối được. Cuối tuần, Lâm Triều Sinh cũng không phải kiểu người thích ngủ nướng, không biết vừa rồi bận làm cái gì, gọi mãi nửa ngày không nghe máy.

"Triều Sinh! Ông làm cái gì vậy? Gọi điện nửa ngày mà không liên lạc được." Giọng Tưởng Ngọc đầy oán trách.

Lâm Triều Sinh cùng Kiều Lộc vừa từ bệnh viện số 2 trở về nhà.

Sau khi đưa Kiều Lộc vào phòng khám, anh liền chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, đến lúc này mới kiểm tra di động.

Đang định đem bát trả lại, đúng lúc người này lại gọi tới, anh bấm nghe máy.

"Không chơi bóng." Lâm Triều Sinh không trả lời câu hỏi của Tưởng Ngọc, trực tiếp nói luôn một câu như thế.

Tưởng Ngọc mà tìm Lâm Triều Sinh, tám chín phần mười đều là để rủ anh ra ngoài chơi bóng.

Nhưng lát nữa Lâm Triều Sinh đã có dự định khác rồi.

Tưởng Ngọc lập tức nghẹn họng, một lúc sau mới tức giận nói: "Không phải tìm ông chơi bóng!"

Lâm Triều Sinh đúng là có thể khiến người ta nghẹn chết chỉ với một câu, cứ như thể Tưởng Ngọc gã ngoài việc tìm anh chơi bời thì chẳng có chuyện đứng đắn nào vậy!

Lâm Triều Sinh thay quần áo, lấy lọ thuốc trong túi ra, đặt lên bàn, nghe xong lời phản bác của Tưởng Ngọc thì cũng hơi bất ngờ, liền hỏi: "Vậy cậu tìm tôi làm gì?"

Ngoài chuyện chơi bóng, nhất thời Lâm Triều Sinh cũng không nghĩ ra Tưởng Ngọc còn có lý do gì để tìm anh.

Cuối tuần rất tốt, Tưởng Ngọc như thường lệ đều lang thang bên ngoài.

Tưởng Ngọc lần này đúng là có chuyện tìm anh, muốn nói chính sự nên còn cố ý hạ giọng, như thể sợ ai nghe thấy, thần thần bí bí: "Cái cô Lâm Dĩnh bên Lâm gia mấy ông ấy, sao lại đi khắp nơi hỏi thăm chuyện của Kiều Lộc thế?"

"Từ tối qua là đã bắt đầu rồi, hôm nay còn hỏi tới cả chỗ tôi nữa. Tôi không hiểu rốt cuộc là có ý gì, đành nói đùa để lảng đi, nhưng tình huống này là sao thế?"

"Nghe theo lời cô ta thì bảo là quan tâm đ ến em trai ông, thấy Kiều Lộc chơi thân với ông nên muốn quan tâm một chút."

"Nghe có thấy điêu không? Quỷ mới biết trong bụng cô ta lại đang tính cái gì."

"Nói là em trai Kiều Lộc hôm qua cũng tới tiệc đính hôn của Lâm Dĩnh hả? Tôi về sớm, còn tưởng hai người không đi."

Lâm Triều Sinh trầm mặc một lúc, vuốt v e lọ thuốc nhỏ trong tay, ánh mắt tối lại, cảm xúc không rõ ràng.

Từ lúc nghe đến tên Kiều Lộc, sắc mặt Lâm Triều Sinh đã trầm hẳn xuống.

Lâm Dĩnh…

"Chị ta còn hỏi ai chuyện của Kiều Lộc nữa?" – Lâm Triều Sinh trầm giọng hỏi.

Tưởng Ngọc quen biết nhiều người trong vòng, mấy chuyện tin vỉa hè, bát quái linh tinh, gã là người nắm rõ nhất.

Quả nhiên, vừa nghe Lâm Triều Sinh hỏi, Tưởng Ngọc liền trả lời rất nhanh – từ sáng sớm đã điều tra rõ ràng cả rồi, chỉ chờ Lâm Triều Sinh hỏi đến.

"Kiều Lộc mới chuyển tới trường mình chưa lâu, hỏi mấy người trong nhóm tụi mình cũng không tra ra được gì, nên Lâm Dĩnh dứt khoát chuyển mục tiêu sang trường cũ của Kiều Lộc. Cái cô Đỗ Hỉ từng có ý với ông ấy, học lớp 12 cùng trường cũ với Kiều Lộc, cô ta từng gặp Kiều Lộc một lần."

Lâm Triều Sinh im lặng một lúc, suy nghĩ một hồi, nhưng không nhớ ra người tên "Đỗ Hỉ" này là ai cả.

Tưởng Ngọc khoa trương há to miệng, giọng điệu lập tức cao vút: "Lâm đại chủ tịch, trí nhớ của ông đúng là có chọn lọc ghê ha? Chính là cái cô Đỗ Hỉ ở tiệc đính hôn của Lâm Dĩnh, muốn cụng ly với ông mà bị ông thẳng thừng từ chối một cách vô cùng phũ."

Tưởng Ngọc tuy chỉ tới tiệc đính hôn một lát, nhưng mấy chuyện xảy ra ở đó gã đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Lâm Triều Sinh lúc này mới nhớ ra.

"Biết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!