Nhà tổ nhà họ Lâm nằm ở nơi hẻo lánh, tình trạng của Kiều Lộc lại không ổn, nên họ lập tức chọn bệnh viện tư gần nhất để đến càng nhanh càng tốt.
Khi tới bệnh viện, đèn đuốc sáng rực, nhưng cơ thể Kiều Lộc vẫn run rẩy không ngừng, không có dấu hiệu dịu lại. Nhờ vào sự trấn an liên tục không rời của Lâm Triều Sinh, Kiều Lộc mới cố gắng giữ được ý thức, cuối cùng cũng chống đỡ được đến bệnh viện, không bị ngất trên xe.
Cậu được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, sau khi tiêm thuốc an thần, tình trạng mới dần dần chuyển biến tốt hơn.
Bác sĩ sắp xếp cho Kiều Lộc làm không ít xét nghiệm, nhưng vừa mới tỉnh táo lại được một chút, cậu đã kiên quyết từ chối.
Vợ chồng nhà họ Lâm cũng đã gọi điện cho mẹ Kiều đang ở nước ngoài, đưa điện thoại cho cậu. Hai mẹ con nói chuyện xong, cha Lâm nhận lại điện thoại, sau khi được mẹ Kiều đồng ý, ông mới chịu từ bỏ ý định giữ Kiều Lộc lại viện để kiểm tra kỹ hơn.
Cũng chính nhờ lần trò chuyện này, cả nhà họ Lâm mới biết được rằng Kiều Lộc từng mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, thậm chí còn có di chứng rối loạn sau sang chấn. Cho đến bây giờ, bệnh vẫn thỉnh thoảng tái phát, nên bên người luôn phải mang theo thuốc khẩn cấp.
Tô Ánh Đồng đau lòng không thôi, ngồi bên giường bệnh, ánh mắt tràn đầy thương xót nhìn Kiều Lộc. Giọng bà mang theo chút tự trách: "Là dì không đúng… Nếu sớm biết tình trạng của con như vậy, dì đã không để con đến đây nữa, lại còn để con vô tình uống rượu…"
Nếu không phải đưa Kiều Lộc đến nhà tổ lần này, có lẽ bệnh tình cũng đã không bùng phát đến mức đó.
Tô Ánh Đồng vốn nghĩ rằng cả nhà đều tập trung về nhà tổ, để Kiều Lộc ở lại một mình thì bà không yên tâm.
Nào ngờ sự đời trớ trêu, lại khiến cậu ra nông nỗi này.
Cơ thể Kiều Lộc đã không còn run rẩy nữa, men say cũng theo cơn phát bệnh mà hoàn toàn tan biến. Lúc này, nghe xong lời dì Tô nói, cậu chống người muốn ngồi dậy, khẽ lắc đầu, trấn an bà: "Dì Tô đừng lo lắng, con bị bệnh lâu rồi, đây là bệnh cũ, không liên quan gì đến mọi người cả."
Thật ra Kiều Lộc cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bệnh của cậu bây giờ đã tốt lên rất nhiều, hầu như không còn phát tác nghiêm trọng nữa.
Chỉ là hôm nay là lần đầu tiên cậu uống rượu. Khi nhìn thấy ly rượu có màu cam đỏ, trông rất đẹp, hương vị lại thơm ngọt, cậu cứ tưởng là nước trái cây nên đã uống cạn một hơi. Kết quả là đầu óc bắt đầu choáng váng mơ hồ.
Sau khi lên xe, những hình ảnh khiến cậu khó chịu như bóng tối tràn về, rồi bệnh tình mới đột ngột phát tác.
Mà vốn dĩ ngày nào cậu cũng mang theo thuốc, lại đúng lúc hôm nay quên ở nhà. Thế nên mới khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy, làm cả nhà anh Triều Sinh lo lắng đến sợ hãi.
Sắc mặt Kiều Lộc vẫn còn rất yếu, thân thể vừa mới hết run nhưng vẫn tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh đọng trên trán, rõ ràng vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, vậy mà lại cố gắng mỉm cười, ngược lại còn muốn an ủi người khác.
Lâm Triều Sinh nhanh tay đè lại động tác vùng dậy của Kiều Lộc, kéo chăn cẩn thận đắp lại cho cậu, ra hiệu bảo cậu ngoan ngoãn nằm yên. Sau đó anh xoay người nói với cha mẹ mình: "Cứ để cậu ấy ở lại bệnh viện một đêm đi, con sẽ ở lại trông. Hai người ngày mai còn có việc, cứ về trước, nhờ dì Trần mang giúp ít đồ tắm rửa và quần áo đến là được."
Rồi anh quay lại hỏi Kiều Lộc: "Thuốc của cậu để ở đâu?"
Kiều Lộc vừa định mở miệng nói rằng mình không sao, buổi tối không cần phải ở lại viện. Nhưng ánh mắt của Lâm Triều Sinh mang theo ý "không được cãi", khiến Kiều Lộc theo phản xạ rụt cổ lại, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh.
Trước lúc Lâm Thư Trí và Tô Ánh Đồng đứng dậy rời đi, Kiều Lộc vẫn chưa từ bỏ hy vọng, cố vùng vẫy một chút, mong Lâm Triều Sinh có thể thay đổi ý định: "Anh Triều Sinh, em thật sự không sao mà… không cần phải ở lại bệnh viện đâu…"
Nhưng như dự đoán, lời cậu nói chẳng nhận lại chút hồi đáp nào.
"Được rồi, cha mẹ về trước nhé. Triều Sinh, con chăm sóc Lộc Lộc cho tốt, có chuyện gì nhớ liên lạc ngay."
Lâm Thư Trí và Tô Ánh Đồng vốn định ở lại, nhưng gần đây công việc bận rộn chồng chất, chuyện ở công ty không thể để chậm trễ, đành phải giao lại việc trông nom Kiều Lộc cho Lâm Triều Sinh. Trước khi đi, họ cũng đã dặn dò và sắp xếp ổn thỏa với bệnh viện, tuy vẫn còn chút lo lắng nhưng không còn cách nào khác.
Sau khi vợ chồng Lâm gia rời khỏi, Lâm Triều Sinh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Kiều Lộc.
Trải qua một phen lăn lộn như vậy, Kiều Lộc quả thực có hơi mệt, nhưng khi thấy Lâm Triều Sinh vẫn ngồi bên cạnh canh chừng, cậu lại không muốn cứ thế ngủ mất. Có phần cố chấp mà lôi kéo Lâm Triều Sinh trò chuyện, như thể muốn chứng minh bản thân thật sự không sao, vẫn còn nhiều sức lực.
Thế nhưng trong giọng nói đã lộ rõ vẻ mỏi mệt, còn gương mặt tái nhợt đến mức không chút huyết sắc cũng đã bán đứng cậu. Lâm Triều Sinh đâu phải ngốc, chỉ cần liếc mắt là nhìn ra ngay trạng thái của Kiều Lộc vẫn chưa tốt lên bao nhiêu.
"Mệt thì ngủ đi."
Lâm Triều Sinh vươn tay, nhẹ nhàng che lấy mắt cậu. Khi cảm nhận được lông mi mềm mại của Kiều Lộc cọ nhẹ qua lòng bàn tay, dường như cậu thật sự đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lâm Triều Sinh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần luôn căng chặt rốt cuộc cũng thả lỏng một chút.
Kiều Lộc không hề biết, vừa rồi Lâm Triều Sinh đã bị cậu dọa cho suýt chết khiếp.
Dì Trần cũng nhanh chóng mang quần áo đến và các đồ dùng cá nhân cần thiết cho hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!