Làm sao mà biết được chứ?
Lâm Triều Sinh vừa đẩy đầu Kiều Lộc đang thò qua gần mình ra xa, vừa xoay người, đối diện với gương mặt ngập tràn ý cười của cậu.
Cũng chẳng biết là cái tên trời đánh nào, lại có thể ngang nhiên ngủ trên giường người khác, miệng thì lẩm bẩm mấy câu chẳng rõ ràng gì, đem hết tâm tư của mình tuôn ra không sót một mảnh.
Lâm Triều Sinh nhìn vào đôi mắt tò mò của Kiều Lộc đang ngó lại, đôi mắt ấy to tròn mà sáng rỡ, trong suốt lấp lánh như có vụn sao, giờ phút này ánh lên rõ bóng dáng của chính anh. Tự dưng trong lòng Lâm Triều Sinh cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, những mệt mỏi âm ỉ từ đêm qua cũng vì thế mà tan biến không dấu vết.
Kiều Lộc nhìn Lâm Triều Sinh hồi lâu không thấy anh trả lời mình, không biết anh đang nghĩ gì, trông có vẻ hơi thất thần, nhưng nhìn qua thì tâm trạng dường như không tệ. Thấy vậy, lá gan của cậu lại lớn thêm một chút, liều mình vươn tay ra, giơ hai ngón tay kẹp lấy cổ tay áo bên cạnh Lâm Triều Sinh, nhẹ nhàng lay lay. Tiếng cọ xát rất nhỏ của vải vóc truyền tới, Lâm Triều Sinh cũng theo đó hoàn hồn, cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay gầy mảnh đang nắm lấy mình.
Kiều Lộc thật sự quá gầy.
Nghĩ tới tối qua lúc ôm người, cái eo nhỏ kia, chỉ cần một tay là có thể ôm gọn vào lòng.
Rõ ràng cũng đâu phải ăn uống thiếu thốn gì.
"Kiều Lộc, cậu có biết mình hay nói mớ không?"
Lâm Triều Sinh túm lấy cái móng vuốt nghịch ngợm kia của cậu, lôi người trở về ngồi xuống bàn ăn. Cũng chẳng đợi Kiều Lộc kịp phản ứng, anh đã đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Kiều Lộc ngoan ngoãn ngồi xuống, ngẩn ra một lúc..... Nói mớ sao?
Hai người ăn cơm xong, Kiều Lộc tự giác đi lấy bài tập, rất lễ phép gõ cửa phòng Lâm Triều Sinh. Đợi Lâm Triều Sinh mở cửa, cậu liền tự nhiên chen qua khe cửa đi vào. Đến lúc Lâm Triều Sinh đóng cửa cẩn thận rồi quay lại, thì Kiều Lộc đã ngồi ngay ngắn ở đúng chỗ hôm qua, ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Triều Sinh khựng lại một chút, nhìn gương mặt Kiều Lộc, trên mặt hiện ra vẻ hơi nghi hoặc, khó hiểu hỏi: "Gì?"
Tối qua trước khi đi ngủ, Kiều Lộc hầu như rất ít khi tự ý vào phòng anh, vậy mà vừa ngủ dậy đã thành ra quen thuộc như thể đây là phòng của mình.
"Em tới làm bài tập nè!"
Giọng Kiều Lộc nghe đầy hào hứng, chẳng hề giống như tới để làm bài tập, mà cứ như sắp làm chuyện gì vui vẻ lắm vậy.
"Làm bài tập mà cũng phải chạy sang tìm tôi à?"
Lâm Triều Sinh thật sự không hiểu nổi logic của Kiều Lộc.
Kiều Lộc trông còn nghi hoặc hơn cả anh, đưa tay xoa cằm, trong mắt đầy vẻ hoang mang, nhìn chằm chằm Lâm Triều Sinh, nhỏ giọng nói: "Không phải anh nói sẽ kèm em học bổ túc sao?"
"Thế nên...?"
Lâm Triều Sinh đi đến bên cạnh cậu, ngồi xuống.
"Thế nên em mới sang tìm anh làm bài tập chứ còn gì!"
Kiều Lộc đáp rất đương nhiên, rồi lại liếc nhìn đồ đạc mà Lâm Triều Sinh đang bày trên bàn — trông không giống bài tập cho lắm. Cậu tò mò hỏi: "Anh Triều Sinh, anh làm bài tập xong rồi hả?"
"Ừ."
Lâm Triều Sinh gật đầu. Bài tập của anh thường chẳng mấy khi phải đem về nhà viết.
Kiều Lộc chỉ vào đống sách vở trên bàn, lại hỏi: "Vậy anh đang viết cái gì thế?"
Lâm Triều Sinh nhìn theo tay cậu. Đó là tài liệu do giáo viên chủ nhiệm giao riêng cho anh, để chuẩn bị cho kỳ thi đua tuần sau.
"Đề thi đua."
Lâm Triều Sinh nói ngắn gọn, chặn lại một đống câu hỏi "vì sao" sắp sửa tuôn ra của Kiều Lộc. Anh gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu cho Kiều Lộc yên tâm làm bài tập: "Viết đi, chỗ nào không hiểu thì lát nữa hỏi tôi."
"Dạ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!