Vòi nước mở lớn hết cỡ, vết thương trên tay Kiều Lộc được nước lạnh rửa trôi. Vì sợ đau, Kiều Lộc cắn chặt môi dưới, vô thức muốn rút tay ra để tránh khỏi cơn đau.
Nhưng cổ tay cậu bị Lâm Triều Sinh nắm chặt, không thể nhúc nhích.
Ánh mắt Lâm Triều Sinh tập trung vào vết thương trên mu bàn tay Kiều Lộc, không quay đầu nhìn hắn mà chỉ lạnh lùng nói: "Vậy mà đã không chịu nổi sao? Chút nữa bôi thuốc còn đau hơn, cố mà chịu."
Trên bàn có một lọ povidone mà Lâm Triều Sinh vừa tìm được. Sau khi rửa sạch vết thương, Kiều Lộc bị Lâm Triều Sinh kéo ngồi xuống cạnh bàn. Nhìn thấy Lâm Triều Sinh chấm tăm bông vào nước thuốc rồi tiến đến vết thương, Kiều Lộc theo bản năng quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn quá trình bôi thuốc.
Tăm bông chạm vào vết thương, nước thuốc thấm vào da, cơn đau nhói khiến Kiều Lộc rơi nước mắt một cách vô thức. Giọng nói của cậu nghẹn ngào, khẽ gọi Lâm Triều Sinh: "Đau quá."
Lâm Triều Sinh không ngừng tay, cũng chẳng thèm để ý đến lời than thở của cậu, nhưng động tác đã nhẹ nhàng hơn một chút.
Sau khi xử lý xong, Lâm Triều Sinh lạnh nhạt nói: "Đi ra ngoài với tôi."
Kiều Lộc đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt còn đọng lại nước mắt chưa khô, sợ hãi hỏi: "Đi làm gì?"
Lâm Triều Sinh nhìn Kiều Lộc với đôi mắt sưng đỏ, bỗng dưng cảm thấy bực bội vô cớ, lạnh lùng đáp: "Đi trạm y tế."
Kiều Lộc đưa tay lau nước mắt, lặng lẽ đi theo Lâm Triều Sinh ra cửa.
Chiếc xe đã đợi sẵn trước cổng khu dân cư, Kiều Lộc lặng lẽ bước theo sau Lâm Triều Sinh. Cả hai ngồi song song ở hàng ghế sau.
Trên đường đi, Lâm Triều Sinh không nói gì, còn Kiều Lộc cũng chẳng dám chủ động mở lời.
Tới trạm y tế, Kiều Lộc bám chặt sau lưng Lâm Triều Sinh. Suốt hành trình, Lâm Triều Sinh lo liệu hết mọi thứ, từ đăng ký, nộp phí, xếp hàng cho đến tiêm phòng.
Bác sĩ xử lý vết thương cho Kiều Lộc và tiêm mũi uốn ván.
Sau đó, Kiều Lộc được tiêm hai mũi vắc
-xin phòng bệnh dại trong ngày. Theo lời dặn của bác sĩ, sau 7 ngày và 21 ngày nữa, cậu phải tiêm thêm hai mũi nữa để hoàn tất liệu trình.
Xong xuôi mọi việc, hai người rời trạm y tế và quay về nhà họ Lâm.
Khi trở về, Kiều Lộc không thấy chú Lâm và dì Tô đâu, cứ tưởng họ đang ở trong phòng ngủ. Thực ra, họ đã ra chợ mua nguyên liệu nấu bữa tối. Khi Kiều Lộc và Lâm Triều Sinh vừa về đến cửa, họ tình cờ gặp vợ chồng chú Lâm mang đồ về nhà.
Hai vợ chồng biết Kiều Lộc bị mèo cào phải đi tiêm vắc
-xin phòng bệnh thì vô cùng đau lòng, nắm tay cậu ân cần hỏi han, đồng thời trách móc Lâm Triều Sinh vì không chăm sóc tốt cho em trai.
Kiều Lộc xấu hổ, vội vàng lên tiếng bênh vực: "Anh Triều Sinh đã nhắc cháu mèo sợ người lạ, bảo cháu đừng chạm vào. Là do cháu không chú ý, còn làm phiền anh ấy đưa cháu đi tiêm vắc
-xin. Vừa đến đây đã gây rắc rối cho mọi người, cháu thực sự áy náy."
Nghe vậy, hai vợ chồng vội trấn an Kiều Lộc, bảo cậu đừng nghĩ nhiều, cứ xem nơi này như nhà mình. Họ còn nói mấy ngày tới sẽ hầm nhiều canh bổ dưỡng cho Kiều Lộc bồi bổ sức khỏe.
Lâm Triều Sinh sau khi đưa Kiều Lộc về liền rút về phòng mình, không quan tâm thêm.
Còn khá lâu mới đến bữa tối, Kiều Lộc được bảo về phòng nghỉ ngơi. Lăn lộn cả buổi trưa, cậu thực sự cũng thấy mệt mỏi.
Trong phòng bày một chiếc sofa lười, Kiều Lộc cuộn mình vào đó, đặt tay bị thương sang một bên để tránh va chạm. Dần dần, mí mắt cậu khép lại, ý thức mơ hồ trôi vào giấc ngủ, nhanh chóng chìm vào một giấc mộng đẹp.
Giấc ngủ này thật sự sâu.
Đêm qua, Kiều Lộc cùng Kiều Sở Sở thu dọn hành lý đến tận khuya mới xong. Sáng nay, cậu dậy sớm để dọn dẹp nhà cửa rồi vội vã đến nhà họ Lâm. Sau đó, lại bị mèo cào và phải đi tiêm phòng, lăn lộn suốt cả ngày. Giờ đây, khi cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, nếu không ai gọi dậy, có lẽ Kiều Lộc sẽ ngủ thẳng đến tối.
-----
"Triều Sinh, cơm tối sắp xong rồi, con đi gọi Lộc Lộc dậy đi." Tô Ánh Đồng vừa xào món cuối cùng trong chảo, vừa bảo con trai mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!