Chương 29: (Vô Đề)

"Triều Sinh, sao còn chưa ngủ?"

Tô Ánh Đồng vừa từ bên ngoài trở về, thấy trong phòng Lâm Triều Sinh đèn vẫn còn sáng, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã quá giờ mà bình thường Lâm Triều Sinh hay đi ngủ.

Từ nhỏ Lâm Triều Sinh đã có thói quen sinh hoạt rất điều độ, rất ít khi thức khuya. Gần đây Tô Ánh Đồng và Lâm Thư Trí đều bận tối mặt tối mũi, mỗi lần về nhà thì hai đứa nhỏ đã ngủ cả rồi, gặp nhau cũng chẳng được mấy lần.

Khi Tô Ánh Đồng đẩy cửa bước vào, thấy Lâm Triều Sinh đang ngồi ngay ngắn trước bàn học, trước mặt trải vài tờ bài kiểm tra, tay cầm bút, đang viết gì đó lên tờ giấy trắng.

Bộ dáng hết sức chăm chú.

Thấy cô bước vào, Lâm Triều Sinh ngẩng đầu lên hỏi: "Hai người về rồi à?"

Tô Ánh Đồng bước lại gần hơn, đứng sau lưng Lâm Triều Sinh, cúi người nhìn lướt qua mấy thứ trên bàn học.

"Ừ, vừa mới về thôi."

Tô Ánh Đồng nhìn nét chữ trên bài kiểm tra khác với bút tích của con trai mình, nghĩ một chút rồi nhanh chóng hiểu ra, đồng thời tò mò hỏi: "Đây là bài thi của Lộc Lộc à?"

Vừa nói, bà vừa tiện tay cầm tờ bài thi trên cùng lên xem.

Thật ra bà cũng không hiểu rõ lắm.

Bây giờ trẻ con học hành còn phức tạp hơn nhiều so với thời của bọn họ. Lâm Triều Sinh học hành thế nào, với tư cách là phụ huynh, bọn họ cũng rất ít khi can thiệp, đừng nói tới chuyện chỉ đạo học tập, ngay cả bài kiểm tra trong tay cũng chỉ xem qua loa.

"Lộc Lộc cũng giỏi mà, được hơn 120 điểm đấy."

Tô Ánh Đồng nghĩ thầm, hồi cô đi học còn thường xuyên bị điểm liệt cơ mà.

Lâm Triều Sinh nghe Tô Ánh Đồng nói vậy, không đồng tình, lên tiếng: "Giỏi gì mà giỏi, bài thi này trong lớp có không ít người được điểm tối đa."

Tô Ánh Đồng ngạc nhiên "A" một tiếng, thầm than bọn trẻ bây giờ đúng là ngày càng thông minh thật.

"Sao con lại nắm rõ dữ vậy?"

Tô Ánh Đồng đặt bài thi của Kiều Lộc trở lại chỗ cũ, tiện miệng hỏi.

Lâm Triều Sinh không trả lời thẳng, chỉ cầm bút lên lần nữa, tiếp tục viết trên giấy.

Tô Ánh Đồng ghé sát lại nhìn một lúc, không nhịn được bật cười.

Đứa nhỏ này, nửa đêm không ngủ, lại đang bận lòng chuyện học hành của Lộc Lộc đây mà.

Trên giấy rõ ràng là tài liệu phụ đạo dành cho học sinh lớp 11, còn liệt kê những điểm yếu hiện tại của Lộc Lộc, phía sau còn kèm theo những đề xuất bổ sung kiến thức.

"Xem ra ở chung với Lộc Lộc cũng không tệ nhỉ."

Tô Ánh Đồng cảm thán.

Lúc đầu khi bàn với mẹ Kiều về việc để Kiều Lộc dọn tới đây ở, thật ra Tô Ánh Đồng còn có chút lo lắng.

Tính cách con trai mình thế nào, Tô Ánh Đồng hiểu rất rõ.

Bề ngoài trông có vẻ chững chạc, ổn trọng, nhưng kỳ thật lại rất lạnh lùng.

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tưởng Ngọc quen từ nhỏ, anh chưa từng đưa bạn học nào tới nhà chơi.

Lần sinh nhật vừa rồi, gia đình còn định tổ chức cho anh một buổi ra trò, vậy mà đứa nhỏ này lại không chịu, nói là ngại mời bạn học tới sẽ ồn ào, ra dáng người lớn, cứ như mình không còn là trẻ con nữa vậy.

Ngày thường ở trường, dù đứng đầu hội học sinh, nhưng cũng chẳng phải kiểu thân thiện hòa đồng gì cho cam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!