"Đề bài này, cậu vì sao lại chọn C? Viết ra quá trình tính toán một chút." Lâm Triều Sinh vừa nhìn bài thi của Kiều Lộc, lông mày liền bất giác nhíu lại.
Những phần khác thì còn tạm, nhưng Kiều Lộc làm sai vài câu hỏi trắc nghiệm, thật ra cũng không có gì quá phức tạp. Lâm Triều Sinh muốn Kiều Lộc viết ra các bước tính toán, để biết vì sao cậu lại chọn sai.
Hai người đang ở trong phòng của Lâm Triều Sinh. Bên này anh có một chiếc bàn học lớn, kê thêm một cái ghế dựa, hai người ngồi song song cũng không thấy chật chội.
Chuyện xấu hổ trước đó, cả hai đều ngầm hiểu mà bỏ qua. Lâm Triều Sinh không muốn lại chọc cho người ta khóc, còn Kiều Lộc thì vì đã cắn Lâm Triều Sinh một cái mà cảm thấy rất ngượng, cũng không muốn nhắc lại.
Khi Kiều Lộc đang viết quá trình tính toán, Lâm Triều Sinh cầm bài thi các môn khác của cậu lên xem.
Lần này kiểm tra tháng, trừ môn Ngữ văn và Sinh học ra thì không tệ lắm, những môn khác của Kiều Lộc đều có vấn đề không nhỏ.
Lâm Triều Sinh đang xem bài thi của Kiều Lộc, còn Kiều Lộc thì lúc viết quá trình tính toán lại có chút thất thần, không nhịn được mà len lén ngó sắc mặt của Lâm Triều Sinh, cả nửa ngày cũng không làm xong một câu hỏi.
"Còn thất thần nữa à?"
Ánh mắt Lâm Triều Sinh vẫn nhìn vào bài thi trên tay, nhưng đúng lúc Kiều Lộc lại lén liếc sang thì anh bỗng nhiên cất tiếng, dọa Kiều Lộc giật bắn người, tay run lên làm đầu bút xẹt qua giấy nháp, để lại một vệt mực nguệch ngoạc.
Quả nhiên, lại bị Lâm Triều Sinh tóm được ngay tại trận.
Kiều Lộc vội vàng ngồi ngay ngắn lại, chuyên tâm làm bài trước, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn Lâm Triều Sinh một cái, nhỏ giọng thương lượng với anh: "Anh... đừng hung dữ với em nữa được không..."
Kiều Lộc nói với Lâm Triều Sinh bằng giọng điệu vừa sợ hãi vừa mang theo chút oán trách, sau khi anh xem xong bài thi Toán của cậu.
Tuy rằng biết trong mắt Lâm Triều Sinh, bản thân chắc chắn bị coi là một tên ngốc, nhưng khoảng thời gian này Lâm Triều Sinh đối xử với cậu càng ngày càng tốt, giọng nói cũng đã lâu không còn lạnh nhạt, xa cách như trước.
Đã quen với sự dịu dàng ấy rồi, Kiều Lộc giống như không chịu nổi nếu Lâm Triều Sinh lại dùng giọng điệu hung dữ, nghiêm khắc với mình.
Nghe vậy, Lâm Triều Sinh hơi nhướng mày, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Kiều Lộc, giọng mang theo chút nghi hoặc hỏi: "Tôi khi nào thì hung dữ với cậu?"
Nói xong, chưa đợi Kiều Lộc phản ứng, dường như Lâm Triều Sinh đã nghĩ tới điều gì đó.
"Cậu khóc... chỉ vì chuyện này à?"
Nghe giọng điệu đầy vẻ không thể tin nổi của Lâm Triều Sinh, Kiều Lộc cảm thấy mặt mình lập tức nóng bừng lên. Cậu điên cuồng lắc đầu, cố gắng chuyển đề tài, hy vọng Lâm Triều Sinh đừng nhớ lại bộ dạng mình khóc lóc mất mặt nữa: "Đừng nhắc nữa, đừng nhắc nữa, anh Triều Sinh anh hoàn toàn không hề hung dữ chút nào!"
Nói xong, cậu vội vàng viết nốt nét bút cuối cùng, rồi đưa tờ giấy nháp trong tay tới trước mặt Lâm Triều Sinh, che khuất ánh mắt đang dò xét của anh.
Kiều Lộc vội vàng động tay, suýt chút nữa thì dí tờ giấy nháp vào mặt Lâm Triều Sinh. May mà Lâm Triều Sinh phản ứng nhanh, đưa tay nhận lấy trước khi nó chạm vào mặt.
Thấy Lâm Triều Sinh tập trung xem các bước giải đề của mình, không nhắc lại chuyện xấu hổ kia nữa, Kiều Lộc mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trở lại bộ dạng ngoan ngoãn, khiêm tốn học hỏi như một học sinh ngoan.
Lâm Triều Sinh liếc mắt nhìn bài làm của Kiều Lộc, tuy cách làm không phải đơn giản nhất, nhưng cũng không sai. Theo lý mà nói thì không thể chọn sai được.
"Nếu có thể làm đúng, sao lúc đó lại chọn sai?"
Lâm Triều Sinh có chút khó hiểu.
Kiều Lộc ấp úng, ánh mắt cũng trở nên lơ đãng: "Lúc đó không đủ thời gian, em liền chọn đại một đáp án."
Lâm Triều Sinh: "…"
Người luôn nộp bài trước nửa tiếng trong mỗi kỳ khảo thí như Lâm Triều Sinh, thật không ngờ lại có kẻ lấy lý do "không đủ thời gian" kiểu này.
Lâm Triều Sinh cảm thấy hơi đau đầu, đưa tay lên trán định nói gì đó. Nhưng khi cúi đầu nhìn thấy Kiều Lộc dường như không dám ngẩng mặt nhìn mình, trong đầu lại vang lên câu nói vừa rồi của cậu: "Đừng hung dữ với em nữa."
Lời định nói, Lâm Triều Sinh nuốt trở lại.
"Còn cái này nữa, đề này cũng là vì không đủ thời gian sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!