Kết quả kỳ thi Nguyệt khảo đã có, sáng sớm thứ sáu, phiếu điểm được dán ngay bên cạnh bảng đen ở phía trước lớp học.
Phiếu điểm được sắp xếp theo thứ tự xếp hạng và đóng dấu xác nhận.
Ở những vị trí phía sau, cái tên Kiều Lộc vẫn xuất hiện.
Xếp hạng: 291.
Kiều Lộc cũng không lấy làm ngạc nhiên với thứ hạng này, chỉ là vẫn không tránh khỏi cảm giác thất vọng.
Nếu ở kỳ thi khảo sát giữa kỳ mà không thể lọt vào top 200, Kiều Lộc rất có khả năng sẽ không thể tiếp tục ở lại lớp thực nghiệm.
Tiết tự học buổi sáng là tiếng Anh, bài thi đã được phát xuống.
Kiều Lộc cầm bút, nhìn những dấu bút đỏ chi chít trên bài làm, đối chiếu từng câu trả lời chính xác mà giáo viên đã viết trên bảng đen để sửa từng lỗi sai.
Giáo viên tiếng Anh sau khi viết xong đáp án liền bắt đầu giảng bài.
"Lần này đề thi không quá khó, trong lớp ta cũng có không ít bạn gần đạt điểm tối đa, đặc biệt là Phương Tầm Đông. Ngoài bài luận bị trừ một điểm, các phần còn lại đều làm đúng cả."
Giọng giáo viên tiếng Anh tràn đầy sự khen ngợi, lần này thành tích toàn lớp khá tốt, điểm cao nhất cũng thuộc về lớp họ, vì thế tâm trạng thầy cô cũng rất vui.
"Nhưng vẫn có vài câu bẫy, nhiều bạn làm sai, nên thầy sẽ chọn những câu sai nhiều để giảng kỹ lại."
Buổi học cứ thế tiếp tục, rất nhanh bài thi tiếng Anh cũng được giảng xong.
Ngoài những phần được giáo viên giảng giải, Kiều Lộc vẫn còn một số câu sai, nhưng do không nhiều người mắc lỗi giống cậu nên bị lược qua.
Sau đó, ở các môn khác, các thầy cô cũng chỉ chọn những câu phổ biến để giảng. Một ngày trôi qua, Kiều Lộc tích lũy không ít thắc mắc mà chưa được giải đáp, chỉ có thể tự mình đến văn phòng giáo viên để hỏi thêm.
Kiều Lộc cũng không để ý đến thời gian, thậm chí ngay cả tiếng chuông tan học của tiết tự học buổi tối cũng không nghe thấy.
Mãi cho đến khi đợi mãi mà không thấy Lâm Triều Sinh tới tìm, Kiều Lộc mới chợt nhận ra đã đến giờ tan học từ lâu.
Người đầu tiên chú ý đến Lâm Triều Sinh chính là thầy dạy Toán của Kiều Lộc.
Môn mà Kiều Lộc làm tệ nhất trong kỳ thi lần này chính là Toán học. Suốt tiết tự học buổi tối cuối cùng, cậu đều vùi đầu ở chỗ thầy Toán để ôn bài.
Thái độ học tập của Kiều Lộc rất tốt, nhưng nền tảng vẫn còn yếu. Một số đề bài tương đối đơn giản cũng cần phải được giảng giải cặn kẽ thì cậu mới có thể hoàn toàn hiểu được.
Thầy dạy Toán đã giảng đến khô cả miệng, lúc ngẩng đầu lên định lấy ly nước thì đúng lúc thấy Lâm Triều Sinh — cao ráo, chân dài — bước vào lớp.
Tiện thể nhìn đồng hồ, thầy phát hiện giờ tan học đã trôi qua hơn hai mươi phút.
Nhớ ra ở nhà còn có việc, thầy Toán như bắt được cứu tinh, liền vẫy Lâm Triều Sinh lại gần.
"Kiều Lộc à, thầy nghe nói hai đứa là hàng xóm đúng không? Lâm Triều Sinh đến tìm em về cùng đấy à?"
Danh tiếng của Lâm Triều Sinh ở Lập Dương này, không thầy cô nào không biết. Dù sao anh cũng là học sinh đứng đầu toàn trường.
Trước đây lúc tan học, thầy cũng từng vài lần bắt gặp Lâm Triều Sinh đi cùng Kiều Lộc, trong những lần tán gẫu với các giáo viên khác, thầy mới biết hai đứa ngày nào cũng đi học rồi tan học cùng nhau, quan hệ xem ra cũng khá thân thiết.
Nghe đến từ "hàng xóm", Lâm Triều Sinh liếc Kiều Lộc một cái, ánh mắt mang theo chút ý vị sâu xa.
Bị ánh mắt của Lâm Triều Sinh liếc qua, Kiều Lộc suýt nữa lắp bắp, chỉ ậm ừ trả lời thầy Toán một tiếng.
"Vậy thì đúng lúc, Lâm Triều Sinh là đại học bá của trường ta, nếu còn có chỗ nào không hiểu, cứ việc về hỏi em ấy, đảm bảo em ấy giảng cho em hiểu tường tận."
Thấy thời gian đã gấp, thầy Toán vội vã dặn dò hai người mấy câu, rồi xách túi nhanh chóng về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!