Lớp 12A1
"Đinh linh linh…"
Chuông tan học của tiết tự học buổi tối vang lên đúng giờ.
Nhưng phần lớn người trong lớp đều không có phản ứng gì với âm thanh ấy, hiển nhiên là ai cũng tính toán ở lại học thêm một lúc.
Dù gì thì cũng sắp tới lần kiểm tra tháng đầu tiên sau khi bước vào năm lớp 12, ngay sau đó còn có một kỳ thi liên trường quy mô lớn, ai nấy đều muốn tranh thủ trước kỳ thi mà làm thêm vài đề, xem thêm vài lần sách vở.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, một số học sinh ở xa, học sinh ngoại trú đã thu dọn đồ đạc xong, vội vàng cầm tài liệu về nhà học tiếp.
Lâm Triều Sinh giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, tùy ý khoác ba lô lên một bên vai, sải bước ra khỏi cửa lớp.
Tưởng Ngọc thấy vậy, cũng nhanh tay thu dọn đồ đạc của mình, rồi đuổi theo.
"Ê, Triều Sinh, ông từ từ đã!" Tưởng Ngọc gọi to. Lâm Triều Sinh cách đó mấy bước nghe thấy, nhưng không thèm để ý.
Đuổi kịp Lâm Triều Sinh, Tưởng Ngọc lục lọi trong túi mình, rất nhanh lấy ra bức thư tình mà sáng nay có người nhờ, vẻ mặt thần thần bí bí đưa cho Lâm Triều Sinh, vừa đè thấp giọng vừa khoác vai anh, chu môi chỉ vào lòng bàn tay, "Biết Giang Nghi không? Người ta hôm nay nhờ tôi đưa giúp ông đó."
Thấy Lâm Triều Sinh còn chẳng thèm liếc qua lấy một cái, Tưởng Ngọc liền biết lần này diễn không nổi rồi. Nhưng vẫn cố gắng thêm lần cuối, ghé sát nhỏ giọng nói với Lâm Triều Sinh: "Nhận đi mà, ít ra cũng nhìn một cái, dù sao cũng là tấm lòng của người ta."
Lâm Triều Sinh nhún vai, hất tay Tưởng Ngọc ra, lạnh lùng lườm gã một cái, giọng nói lãnh đạm vô tình: "Ai đưa thì tự đi mà giải quyết, đừng làm phiền tôi."
"Xì, tôi đã nói mà, ông đúng là máu lạnh, mấy mỹ nữ đúng là nhìn lầm người rồi."
Tưởng Ngọc thu tay về, nhét bức thư vào ba lô, chuẩn bị để chung với đám thư tình trước đó.
Đợi đến khi nào Lâm Triều Sinh thông suốt rồi, Tưởng Ngọc nhất định sẽ đem đống thư tình này nhàu nát rồi ném thẳng vào mặt anh, cho anh nghẹn chết luôn.
Nhưng nghĩ lại, chuyện đó chắc còn xa lắm, nhìn cái bộ dạng tránh nữ như tránh tà của Lâm Triều Sinh kia, không biết sau này có cơ hội chỉnh anh hay không.
Khi đầu óc Tưởng Ngọc còn đang bốc hỏa chửi thầm, Lâm Triều Sinh đã sớm đi khỏi tầm mắt.
"Đệt mẹ, chẳng có tí tình nghĩa huynh đệ nào, đi đường cũng nhanh như chạy!"
Tưởng Ngọc còn chưa muốn về nhà, lại quay bước trở về khu dạy học, tìm mấy thằng bạn thân để tụ tập chơi bời một lát.
Lâm Triều Sinh bước nhanh, đến khi đi ngang qua gốc đại thụ thì từ xa đã thấy Kiều Lộc đang đứng đó. Nhưng cậu không đứng một mình, bên cạnh còn có một nam sinh.
Hai người đang trò chuyện gì đó, sau đó Kiều Lộc nhận lấy món đồ mà đối phương đưa, rồi nam sinh kia rời đi.
Lâm Triều Sinh nheo nheo mắt lại.
Là Phương Tầm Đông.
"Anh Triều Sinh!"
Kiều Lộc phát hiện ra Lâm Triều Sinh từ đằng xa, vội vàng chạy đến.
Lâm Triều Sinh thu hồi ánh mắt, nhìn Kiều Lộc đang chạy tới phía mình.
Kiều Lộc đứng trước mặt Lâm Triều Sinh, cúi đầu lục lọi trong túi, rồi lấy ra hai quả quýt mật vàng óng, nắm quả to hơn trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Lâm Triều Sinh.
Đôi mắt cậu sáng rực, lúm đồng tiền bên má lấp ló, giọng nói vui vẻ: "Cái này cho anh ăn! Ngọt lắm đó!"
Lâm Triều Sinh cúi đầu liếc nhìn quả quýt, nhưng không có phản ứng gì.
Kiều Lộc không nhận ra sự khác lạ của Lâm Triều Sinh, thấy người ta mãi không có động tác gì, liếc nhìn quả quýt trong tay, tự hỏi — chẳng lẽ Lâm Triều Sinh không thích ăn quýt sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!