Chương 23: (Vô Đề)

Lớp 12A1.

"Lâm Triều Sinh, đừng viết nữa, đi chơi bóng rổ với tôi đi."

Tưởng Ngọc không chịu ngồi yên, nhìn thấy Lâm Triều Sinh chăm chú làm bài thi, liền dụ dỗ anh cùng mình ra sân bóng.

"Nhìn cái đề này rồi, chẳng có gì khó cả, ông nhắm mắt cũng làm đúng hết, viết làm gì cho phí công."

Tưởng Ngọc xoay quả bóng bằng đầu ngón tay, chán đến chết.

Lâm Triều Sinh năm nào cũng đứng nhất lớp, lần nào cũng bỏ xa đám người phía sau một đoạn dài, vậy mà còn cố gắng học hành nghiêm túc như vậy, đúng là bi3n thái.

Lâm Triều Sinh thậm chí không thèm ngẩng mắt lên, hoàn toàn làm ngơ trước lời dụ dỗ của Tưởng Ngọc.

Tưởng Ngọc và Lâm Triều Sinh cũng coi như là chơi chung từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn không bị thái độ lạnh nhạt của Lâm Triều Sinh ảnh hưởng.

Thấy anh không để ý đến mình, Tưởng Ngọc tự lo nói tiếp: "Từ khi lên lớp 12, thầy cô ai cũng dữ như hung thần ác sát, mỗi ngày kiểm tra cái này cái kia, đến tiết thể dục cũng sắp bị chiếm hết rồi, muốn chơi cũng khó mà tìm được cơ hội. Bây giờ khó khăn lắm họ mới đi họp hết, ông thật sự không muốn xuống chơi một trận sao? Bài thi thì lúc nào chả viết được, ông cũng đã lâu rồi chưa đánh bóng với tôi đó."

Lâm Triều Sinh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, liếc Tưởng Ngọc vẫn đang ríu rít không ngừng một cái.

Nhưng lời thốt ra lại lạnh lùng đến mức chẳng khác nào hắt nước lạnh vào mặt Tưởng Ngọc: "Không có hứng thú chơi với ông."

Nhìn đi, đây mà cũng gọi là tình bạn mười mấy năm gắn bó từ nhỏ đến lớn à, nói ra miệng cũng không chột dạ chút nào!

Tưởng Ngọc bị đả kích nặng nề, nhưng vẫn không hề nản chí, ngược lại còn có vẻ càng bị cản càng hăng, đang định tiếp tục lải nhải bên tai Lâm Triều Sinh, thậm chí tính kéo anh ra ngoài chơi bóng cho bằng được, thì lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người gọi gã.

Tưởng Ngọc nuốt ngược những lời định nói, nghi hoặc nhìn về phía cửa.

Là ai tìm mình vậy?

"Tưởng Ngọc, bên ngoài có người tìm cậu." Người bước vào nói vậy.

"Ai thế?" Tưởng Ngọc đứng lên, nghi ngờ hỏi lại.

Người truyền lời cũng không biết tên người kia, chỉ lắc đầu bảo là không quen.

Không quen?

Tưởng Ngọc quay đầu liếc nhìn Lâm Triều Sinh một cái, thầm nghĩ: Không lẽ lại là ai đó nhờ mình chuyển thư tình cho Lâm Triều Sinh nữa à?

Không trách Tưởng Ngọc phản ứng đầu tiên là như vậy.

Thật sự là Lâm Triều Sinh quá được yêu thích trong trường.

Gã làm bạn cùng bàn với Lâm Triều Sinh, việc bị nhờ đưa thư tình cho Lâm Triều Sinh nhiều đến đếm không xuể.

Mà cũng bởi vì Lâm Triều Sinh có cái tính tình chết tiệt đó.

Trước đây từng có một đàn em nữ tỏ tình với Lâm Triều Sinh, trực tiếp đưa thư tình cho anh trước mặt mọi người.

Kết quả, không biết Lâm Triều Sinh nói câu gì, nói xong thì sắc mặt cô gái kia lập tức khó coi, Lâm Triều Sinh thì thậm chí không thèm liếc nhìn lá thư, quay đầu bỏ đi luôn.

Mà cô bé kia thì ngay tại chỗ đã bật khóc, khóc đến mức vô cùng đau lòng.

Từ lần đó trở đi, bất kỳ cô gái nào đến tỏ tình với Lâm Triều Sinh, đều bị anh lạnh lùng làm cho khóc chạy mất.

Tất cả đều bị Lâm Triều Sinh dọa khóc.

Về sau, chẳng còn ai đủ dũng khí dám trực tiếp thổ lộ với Lâm Triều Sinh nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!