Sáng hôm sau lúc thức dậy, vừa hồi tưởng lại cảnh tối qua mình níu kéo Lâm Triều Sinh không cho đi, Kiều Lộc liền đưa tay che kín mặt, co người lại chôn đầu vào đôi tai thỏ dài xù xù trên đầu, càng nghĩ càng không dám tin nổi.
Chỉ một lúc sau, hai tai cậu đã đỏ bừng.
Tối qua lá gan của cậu đúng là quá to rồi!
Nhất định là do gặp ác mộng đầu óc không tỉnh táo, vậy mà dám kéo Lâm Triều Sinh ở lại ngủ cùng mình.
Cậu trước giờ còn chưa từng vô cớ gây rối như vậy với ai ngoài Kiều Sở Sở, bây giờ thật sự có chút xấu hổ.
Mà Lâm Triều Sinh tối qua cũng rất kỳ lạ.
Vậy mà lại thật sự chiều theo ý cậu, chịu ở lại.
Nếu cậu nhớ không lầm, đến tận lúc ngủ thiếp đi, cậu vẫn còn nắm chặt lấy vạt áo của Lâm Triều Sinh.
Nói cách khác, suốt cả tối hôm qua, Lâm Triều Sinh đều luôn ngồi bên cạnh cậu, ở lại với cậu cho đến khi cậu ngủ.
Kiều Lộc còn nhớ rõ lúc ấy Lâm Triều Sinh vẫn mặc nguyên bộ sơ mi và quần dài ban ngày, hẳn là còn chưa kịp rửa mặt đã bị cậu níu chặt như vậy, dây dưa đến tận khuya.
Giờ phải làm sao đây… Kiều Lộc cảm thấy bản thân thật sự không còn mặt mũi nào ra ngoài đối mặt với Lâm Triều Sinh nữa.
Vốn dĩ đã bị Lâm Triều Sinh mắng là rườm rà không biết bao nhiêu lần, bây giờ chắc còn bị gán thêm một cái nhãn "ấu trĩ" to tướng.
Rốt cuộc thì… đến cả đứa em họ mười tuổi của cậu, sau khi gặp ác mộng cũng chưa từng khóc đòi người ở lại.
Mà cậu… lại là học sinh cấp ba.
Lâm Triều Sinh thậm chí chỉ hơn cậu chưa tới một tuổi.
Càng nghĩ, Kiều Lộc càng thấy bực mình, phiền muộn đến mức hoàn toàn không nhận ra mình đã cọ xát trong phòng hơi quá lâu.
Đến khi dì Trần phát hiện cậu vẫn chưa ra khỏi phòng, đi tới gọi thì đã sắp đến giờ cậu thường ra khỏi nhà đi học rồi.
"Con ra ngay đây ạ!"
Kiều Lộc gân cổ lên đáp lại dì Trần một tiếng, rồi tiện tay vơ lấy bộ đồng phục vắt trên ghế, vội vã mặc vào, sau đó lao vào toilet chỉnh trang qua loa, đeo ba lô rồi chạy vụt ra ngoài.
Lâm Triều Sinh lúc này đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tai nghe màu trắng còn vắt hờ trên cổ, cúi đầu nghịch điện thoại. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, anh ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Lộc đang hấp tấp lao ra cửa.
Kiều Lộc ngượng ngùng nhìn về phía Lâm Triều Sinh, nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Cái đó… em dậy muộn, mình đi luôn đi ha."
Thời gian quả thật không còn nhiều, đã trễ hơn thường lệ rồi.
"Không ăn sáng à?" Dì Trần đang lau tay bằng tạp dề, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.
"Ôi trời, muộn thật rồi…" Dì lẩm bẩm, rồi nhìn dáng vẻ vội vã của Kiều Lộc mà xót ruột, "Hôm nay dì làm bánh trứng đấy, Lộc Lộc, con mang theo trên đường ăn cũng được."
Vừa nói, dì Trần vừa lấy phần bánh trứng và một hộp sữa trên bàn ăn, bỏ vào túi xách cẩn thận rồi dúi vào tay Kiều Lộc, còn không quên dặn dò: "Không được nhịn bữa sáng nghe chưa! Đói bụng hại dạ dày đấy! Cầm theo ăn dọc đường, hoặc đến trường rồi hãy ăn cũng được."
"Cảm ơn dì Trần! Tạm biệt Dì Trần, bọn con đi trước ạ!" Kiều Lộc cầm lấy túi đồ ăn, vội vàng chạy theo sau Lâm Triều Sinh.
Lâm Triều Sinh cao lớn, chân dài, trong lúc Kiều Lộc còn mải trò chuyện với dì Trần thì anh đã đi trước được một đoạn khá xa rồi.
Kiều Lộc chạy nhanh mấy bước để bắt kịp, lần này không còn giống mấy lần trước đi nép sau lưng Lâm Triều Sinh nữa, mà sánh vai đi song song cùng anh.
"Anh Triều Sinh, anh ăn sáng chưa?" – Vừa hỏi, cậu vừa thò tay vào túi, lấy ra chiếc bánh trứng thơm lừng còn nóng hổi. Mùi thơm lan tỏa, khiến ai nghe cũng thấy muốn ăn.
Lâm Triều Sinh chẳng biết từ bao giờ đã quen với kiểu gọi "anh Triều Sinh" mềm mại của cậu, giọng trầm trầm đáp lại: "Ăn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!