Chương 2: (Vô Đề)

Kiều Lộc buột miệng nói: "Thời tiết không tồi."

Câu nói này không những không làm bầu không khí im lặng trở nên dễ chịu hơn, mà còn khiến giữa hai người thêm phần ngượng ngùng.

Khi Kiều Lộc đang suy nghĩ cách cứu vãn tình hình, bỗng nhiên bên ngoài cửa vang lên một âm thanh kỳ lạ.

Kiều Lộc nhân cơ hội dịch bước chân, giữ khoảng cách với Lâm Triều Sinh, rồi thăm dò nhìn về phía cánh cửa.

Âm thanh ấy tạm dừng trong chốc lát, sau đó lại vang lên một cách nặng nề hơn.

Nghe như có thứ gì đó đang cào vào cửa.

Ánh mắt hoang mang của Kiều Lộc bị Lâm Triều Sinh bắt gặp.

Lâm Triều Sinh đứng thẳng người, dưới ánh mắt tò mò của Kiều Lộc, anh mở cửa.

Chỉ thấy một vật thể lông xù không rõ hình dạng, như một quả pháo bắn thẳng vào Lâm Triều Sinh, khiến Kiều Lộc sững sờ.

Đó là thứ gì vậy?

Cánh cửa phòng lần nữa khép lại, Lâm Triều Sinh xoay người, lúc này Kiều Lộc mới nhìn rõ.

Trong lòng ng ực Lâm Triều Sinh là một con mèo tròn vo, mũm mĩm đang thoải mái kêu "Meo". Hai chân trước ngắn cũn đặt trên cánh tay Lâm Triều Sinh, đôi mắt lim dim đầy vẻ hưởng thụ.

Còn đối diện, Lâm Triều Sinh, người vừa nãy còn tỏa ra khí lạnh khiến Kiều Lộc run sợ, giờ đây ôm con mèo trong lòng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn:

"Meo meo, đói bụng sao?"

"Meo~"

Con mèo mũm mĩm được gọi liền đáp lại, phát ra một tiếng kêu đầy nũng nịu, như đang trò chuyện với Lâm Triều Sinh.

Kiều Lộc từ nhỏ đã thích vuốt v e mèo và chó. Cậu từng đề nghị với Kiều Sở Sở rằng muốn nuôi một con mèo, nhưng Kiều Sở Sở đã phân tích rõ ràng. Bà bận rộn công việc, chăm sóc Kiều Lộc đã đủ mệt mỏi, không còn sức để nuôi thêm một sinh mệnh bé nhỏ khác. Hơn nữa, bản thân Kiều Lộc còn vất vả trong việc tự chăm sóc mình, nên cậu cũng không dám đảm bảo sẽ nuôi tốt một con mèo.

Từ đó, Kiều Lộc không còn nhắc đến chuyện nuôi mèo nữa.

Không ngờ rằng trong nhà Lâm Triều Sinh lại có một chú mèo đáng yêu như vậy. Đôi mắt Kiều Lộc sáng rực lên. Khi mới đến, cậu không hề thấy con mèo này, có lẽ nó đã trốn ở đâu đó khi có người lạ bước vào.

Thấy Lâm Triều Sinh ôm mèo chuẩn bị đi ra ngoài để cho ăn, Kiều Lộc do dự, muốn đi theo nhưng không đoán được ý tứ của Lâm Triều Sinh, không biết liệu anh có đồng ý hay không.

Khi Kiều Lộc còn đang rối rắm, Lâm Triều Sinh đã bước về phía cửa phòng.

Thấy Lâm Triều Sinh sắp bước ra khỏi phòng, Kiều Lộc nghĩ thầm: 'Thôi, bỏ đi.'

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Lâm Triều Sinh, người vốn không hề quay đầu lại, bỗng nghiêng người, ánh mắt lướt qua gương mặt thoáng chút uể oải của Kiều Lộc, rồi bất ngờ lên tiếng:

"Nếu muốn thì cứ đi theo."

Nói xong, Lâm Triều Sinh không dừng bước mà tiếp tục đi ra ngoài.

Kiều Lộc đương nhiên là muốn đi theo, liền nhanh chóng bám sát phía sau Lâm Triều Sinh.

Phòng khách không có ai, chắc chú Lâm và dì Tô đang ở trong phòng riêng.

Nhà họ Lâm rộng rãi, là một căn hộ lớn với tầm nhìn thoáng đãng. Ngoài các phòng ngủ, còn có một căn phòng chuyên dụng để nuôi mèo.

Phòng nuôi mèo được thiết kế với tông màu chủ đạo là xanh lam và trắng đơn giản. Đối diện cửa là một cửa sổ lớn sát đất, cho phép ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài một cách rõ ràng.

Ngay lối vào là bát thức ăn và nước uống cho mèo. Đi sâu vào trong là một chiếc ổ tròn hình tai gấu, bên cạnh là một ngôi nhà cây lớn cho mèo, bàn đu dây, và rất nhiều đồ chơi dành cho mèo. Khay cát được đặt ở một góc riêng biệt, kèm theo hương thơm nhẹ và lỗ thông gió, nên không hề có mùi khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!