"Có thể... không đi phòng y tế được không..."
Kiều Lộc nhắm mắt đi theo sau Lâm Triều Sinh, Lâm Triều Sinh nắm tay cậu, lực không mạnh, nhưng dù cậu cố gắng rút ra một cách nhẹ nhàng, cũng không thể thoát được.
Sắp đến cửa tòa nhà, Kiều Lộc dừng lại, không chịu đi nữa, đứng yên tại chỗ mà làm nũng. Thấy Lâm Triều Sinh cuối cùng cũng dừng bước và quay lại, Kiều Lộc lập tức nở nụ cười lấy lòng, lắc lắc bàn tay hai người đang nắm, nhỏ giọng thương lượng với Lâm Triều Sinh.
Lâm Triều Sinh nhìn về phía Kiều Lộc. Hai má Kiều Lộc vẫn còn ửng đỏ, chưa tan hết. Giờ phút này cậu chớp mắt nhìn anh đầy dè dặt, trong mắt mang theo sự mơ hồ ươn ướt, dường như chỉ cần Lâm Triều Sinh nói một chữ "Không", người này sẽ khóc ngay lập tức.
Lâm Triều Sinh nhíu mày, trầm ngâm một lát, rồi nói hai chữ trong ánh mắt đầy mong chờ của Kiều Lộc:
"Không thể."
"... Được rồi."
Kiều Lộc cụp mắt xuống, ỉu xìu.
Lâm Triều Sinh nhìn người trước mặt như thể cái đuôi cụp xuống vì buồn bã.
Kiều Lộc cúi đầu, từ góc nhìn của anh chỉ thấy gương mặt cậu hơi phồng lên vì giận dỗi, vẻ ấm ức vừa nãy cũng đã dịu lại. Lâm Triều Sinh kéo tay một cái, Kiều Lộc liền lảo đảo đi theo phía trước.
Bị bất ngờ kéo đi, Kiều Lộc không kịp phản ứng, suýt nữa đứng không vững. Vừa định ngẩng đầu lên trừng Lâm Triều Sinh thì đầu đã bị một bàn tay thon dài đỡ lấy.
Gương mặt đang hơi nóng của Kiều Lộc chợt cảm thấy lành lạnh
- bàn tay ấy lướt qua khóe mắt cậu, hơi ngứa.
Kiều Lộc theo bản năng nhắm mắt lại.
"Không được khóc."
Lâm Triều Sinh bỗng lên tiếng.
Kiều Lộc sững người
- ai nói cậu muốn khóc chứ?
Lấy lại tinh thần, Kiều Lộc lập tức hất tay Lâm Triều Sinh ra, hung hăng trừng y một cái, nghiến răng nói: "Anh mới là người muốn khóc!"
Cậu nhất thời kích động, giọng nói cũng lớn hơn một chút. Ở khu dạy học lớp 12 yên tĩnh, tiếng nói ấy nghe có vẻ khá chói tai. Mấy người đang ngồi đọc sách cũng dừng lại, tò mò ngó đầu nhìn sang.
Mặt Kiều Lộc lập tức đỏ ửng thêm, không dám trừng Lâm Triều Sinh nữa, chỉ vội vã bước theo anh đi ra ngoài.
Thấy cửa phòng y tế ngày càng gần, Kiều Lộc âm thầm thở dài trong lòng, biết mình không thể trốn tránh được, đành chấp nhận số phận mà đi vào theo.
Hai người vừa mới bước vào phòng, thì từ không xa vang lên một giọng nói ngạc nhiên:
"Triều Sinh?"
Tiếng gọi ấy lập tức thu hút sự chú ý của Kiều Lộc.
Cậu muốn nhìn xem ai vừa gọi Lâm Triều Sinh, nhưng vì Kiều Lộc vốn dĩ đi sau lưng anh, mà Lâm Triều Sinh lại cao hơn nhiều, hoàn toàn che mất tầm nhìn của cậu. Không thấy rõ tình hình phía trước, Kiều Lộc đành phải hơi kiễng chân lên, thò đầu từ phía sau Lâm Triều Sinh nhìn ra theo hướng phát ra âm thanh.
Là một gương mặt mà Kiều Lộc chưa từng gặp qua.
Tưởng Ngọc vừa mới trở lại trường, không ngờ lại gặp Lâm Triều Sinh ở phòng y tế. Gã đang định bước tới chào hỏi, thì đột nhiên phát hiện phía sau Lâm Triều Sinh lộ ra một cái đầu tóc xù xù. Nhìn kỹ, mới thấy thì ra phía sau Lâm Triều Sinh còn có một người nữa.
Khi gã còn đang ngẩn người, thì cái đầu kia lập tức bị Lâm Triều Sinh đưa tay ấn xuống lại.
"Người này là?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!