Chương 16: (Vô Đề)

Sau lần đầu bị điểm danh mà không phản ứng, hai lần cầm nhầm sách vở, cùng vô số lần thất thần trong giờ học, cuối cùng Giang Nghi cũng bị giáo viên "vô tình" mời ra khỏi lớp, trở thành một cảnh sắc nổi bật trên hành lang.

Giang Nghi ôm chồng sách giáo khoa trước ngực, cúi đầu tỏ vẻ ăn năn, nhưng trong lòng thì rõ ràng—cô hoàn toàn không thể nào tĩnh tâm được.

Cuối tuần vừa rồi, cô nghe nói Tưởng Ngọc, người tham gia đợt huấn luyện thi đấu bên ngoài, đã trở về. Hôm nay chắc là gã sẽ quay lại lớp học.

Tưởng Ngọc là học trưởng lớp 12A1. Lần đầu tiên Giang Nghi nhìn thấy gã là ở đại hội thể thao toàn trường.

Khi đó, dáng vẻ Tưởng Ngọc ngửa đầu uống nước đã khắc sâu vào trong ký ức của Giang Nghi—tới bây giờ cô vẫn còn nhớ như in.

Cuối cùng cũng trôi qua một tiết học nữa, đến giờ cơm chiều, Giang Nghi quay lại chỗ ngồi của mình.

Kiều Lộc thấy Giang Nghi cả ngày thất thần, bèn lo lắng hỏi cô có phải thấy không khỏe.

Giang Nghi lắc đầu, nhưng khi thấy ánh mắt quan tâm của Kiều Lộc, mắt cô xoay một vòng, rồi bất ngờ nở nụ cười tươi rói, lúm đồng tiền hiện ra:

"Lộc Lộc, tụi mình đi căn

-tin ăn cơm chung đi!"

Kiều Lộc gật đầu tự nhiên: "Được thôi, chờ tôi tìm cái phiếu cơm cái đã."

Trí nhớ của Kiều Lộc không tốt lắm, đồ vừa đặt xuống quay đầu cái là quên, mỗi lần cần dùng tới đều phải lục lọi cả nửa ngày.

"Không cần tìm nữa! Hôm nay mình mời cậu! Mau đi thôi, chậm chút là đồ ngon bị lấy hết đó!"

Giang Nghi cực kỳ hào hứng kéo Kiều Lộc ra khỏi lớp, khiến cậu chưa kịp phản ứng gì đã bị lôi đi luôn.

"Vậy lần sau để tôi mời lại." Thấy Giang Nghi sốt ruột như vậy, Kiều Lộc cũng không khăng khăng quay lại tìm phiếu cơm nữa, chỉ thuận miệng đáp lại một câu.

Giang Nghi gật đầu ngay tắp lự: "Nhất định rồi!"

Căn

-tin trường cấp ba lúc nào cũng đông đúc, bọn họ chọn căn

-tin gần nhất, gọi hai phần cơm, rồi bưng khay tìm chỗ ngồi khá lâu mới chen được một bàn trống.

Bên ngoài trời vẫn còn mát, nhưng trong căn

-tin vì quá đông người, không khí bắt đầu ngột ngạt. Kiều Lộc cởi áo khoác ngoài, treo lên lưng ghế bên cạnh.

Bên trong đồng phục là áo sơ mi do dì Trần giặt ủi sạch sẽ. Không rõ dì dùng loại bột giặt gì, nhưng hương thơm nhè nhẹ rất dễ chịu, tươi mát, thanh thuần.

Kiều Lộc còn nhớ hôm ấy mình ngã vào lòng Lâm Triều Sinh, mùi mà cậu ngửi được chính là hương này.

Hai người ăn xong bước ra ngoài, Giang Nghi đề nghị: "Hay tụi mình đi dạo một vòng trong sân trường rồi mới về lớp nha?"

Kiều Lộc nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu đồng ý.

Buổi trưa có nhiều thời gian, nên sau khi ăn xong, không ít học sinh chọn đi bộ quanh sân thể dục hoặc khuôn viên để thư giãn, vừa giúp tiêu hóa, vừa bớt mỏi mệt sau cả buổi học.

Kiều Lộc đinh ninh rằng Giang Nghi cũng chỉ muốn đi vòng quanh sân thể dục mà thôi.

Chỉ là đi được một lúc, Kiều Lộc phát hiện phương hướng không đúng lắm. Bọn họ đã đi qua sân thể dục, Giang Nghi cũng không có ý định rẽ vào, mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Mà phía trước nữa chính là hướng dãy lầu 3 rồi.

Kiều Lộc không khỏi có chút nghi hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!