Trên con đường đá phiến dẫn về nhà vẫn còn đọng lại vài vũng nước mưa chưa khô, Lâm Triều Sinh cong chân người phía sau, từng bước một dẫm lên, khẽ khàng tạo nên những gợn sóng nho nhỏ.
Bước chân của Lâm Triều Sinh không nhanh không chậm, cõng người đang ngủ say với hơi thở nhẹ nhàng đều đặn trên lưng, không hề đánh thức.
Khi về đến nhà, dì Trần ra mở cửa cho bọn họ.
Thấy tình trạng của hai người, dì Trần thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc. Đợi đến khi nhìn rõ dáng vẻ Kiều Lộc nằm trên lưng Lâm Triều Sinh, sự kinh ngạc trên mặt dì càng sâu thêm.
Đứa nhỏ này, trên người dính không ít vết bùn, áo sơ mi trắng loang lổ lấm lem.
Nhìn kiểu gì cũng giống như là ngã lăn ra đất trong cơn mưa vậy.
"Lộc Lộc làm sao thế này?" Dì Trần nghi hoặc cất tiếng, bước tới gần nhìn kỹ, lại phát hiện Kiều Lộc đang nhắm mắt, hình như đã ngủ rồi.
Khi cửa mở, ý thức của Kiều Lộc cũng đã hơi mơ màng, giọng dì Trần truyền vào tai, khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Không ngờ bản thân lại ngủ luôn trên lưng Lâm Triều Sinh, Kiều Lộc có chút ngượng ngùng, vội vàng để dì Trần đỡ mình xuống khỏi lưng anh.
Lúc chạm đất, Kiều Lộc hơi loạng choạng, suýt nữa không đứng vững. Dì Trần vội kéo lấy cậu, đợi cậu đứng vững rồi mới buông tay.
Lúc này dì Trần cẩn thận quan sát Kiều Lộc, lo lắng hỏi: "Là té ở đâu vậy? Trên người bẩn hết cả, có bị thương chỗ nào không?"
Kiều Lộc cúi đầu nhìn, đúng là mình trông khá thê thảm, đặc biệt là phần ống quần và đầu gối, dính không ít vết bùn đất.
"Không sao đâu dì Trần, ở trường con không cẩn thận ngã một cái, đường có nước nên mới vậy…"
Sau khi trấn an dì Trần xong, Kiều Lộc ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Triều Sinh đang thay giày.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn xong liền giật mình.
Phía sau lưng Lâm Triều Sinh, ngay chỗ mình từng nằm, bị dính một mảng lớn vết bẩn!
Chỗ đó trên lưng Lâm Triều Sinh bị bẩn một mảng lớn, cùng những chỗ trắng sạch khác hình thành đối lập rõ ràng.
Kiều Lộc không biết Lâm Triều Sinh có phải là người ưa sạch sẽ hay không.
Cậu lặng lẽ cúi đầu, rụt cổ lại.
"Ai da, sao lại không cẩn thận như thế." Dì Trần nghe xong thì xót ruột nói.
Lại nhìn hai đứa nhỏ quần áo đều không sạch sẽ, liền giục hai người đi rửa mặt: "Hai đứa mau tắm rửa thay đồ đi, người dơ hết rồi. Cởi ra để dì đem giặt luôn một thể."
"Dạ dạ, con đi ngay." Kiều Lộc gật đầu đáp.
Phía trước, Lâm Triều Sinh đã vào phòng ngủ. Kiều Lộc cũng vội vàng thay giày, chạy về phòng mình.
Trên người dính dính khó chịu, ngay cả đầu cũng có cảm giác nặng nặng.
Kiều Lộc lắc lắc đầu, bước vào phòng tắm mở vòi sen.
Tắm xong đi ra, cậu lề mề lau tóc, quanh thân chẳng hề có chút cảm giác sảng khoái sau khi tắm xong. Ngược lại chỉ cảm thấy buồn ngủ, mũi cũng nghẹt, hình như cảm lạnh lại nặng thêm rồi.
Kiều Lộc ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa lau tóc được một nửa.
Đầu óc trống rỗng trong chốc lát, sau đó liền đứng dậy, đi về phía cửa.
Lâm Triều Sinh chắc là cũng tắm xong rồi đi.
"Cốc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!