Chương 13: (Vô Đề)

Kiều Lộc cảm thấy mí mắt nặng trĩu, tiếng cô giáo dạy tiếng Anh trên bục nghe lúc gần lúc xa, như bị một lớp vải sa ngăn lại, hoàn toàn không rõ ràng.

Cái túi nilon treo bên cạnh bàn học đã gần như bị nhét đầy bởi từng cục khăn giấy vo viên.

Bên ngoài trời đã ngừng mưa, nhưng gió vẫn còn lớn, từng cơn gió len qua khung cửa sổ không khép kín thổi vào, mang theo cái lạnh âm ẩm.

Kiều Lộc khẽ nhấc tay phải, đẩy cánh cửa sổ khép lại, chặn gió lạnh.

"Đinh linh linh—"

Chuông tan học cuối cùng cũng vang lên. Các bạn học nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vừa rôm rả than thở về thời tiết bất chợt, vừa rủ nhau ra về.

"Lộc Lộc, về nhớ uống thuốc đó nha."

Giang Nghi quay đầu dặn dò một tiếng trước khi đi. Cô nhận ra trong suốt tiết tự học tối, trạng thái của Kiều Lộc rất kém, phản ứng chậm rõ rệt, hẳn là bị cảm rồi, khiến cô có chút lo lắng.

"Ừm, Giang Nghi mai gặp." Kiều Lộc đáp, giọng nói vì nghẹt mũi mà mang theo âm mũi rõ rệt.

"Mai gặp, Lộc Lộc." Giang Nghi vác cặp rời khỏi lớp.

Kiều Lộc cảm thấy đầu óc mình như bị phủ một lớp bùn đặc, suy nghĩ trở nên trì trệ, chỉ muốn nhớ ra phải mang theo những gì cũng phải tốn kha khá thời gian.

Ra khỏi phòng học, cơn gió lạnh thổi ập vào người khiến cậu rùng mình một cái, đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi chút.

Lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, đã tan học được hơn mười phút.

Lo sợ Lâm Triều Sinh mất kiên nhẫn đợi mình, Kiều Lộc vội gửi một tin nhắn: "Em vừa mới ra khỏi lớp, anh Triều Sinh chờ em chút nha."

Dừng lại một lát, cậu lại bổ sung thêm một câu: "Em sẽ đến ngay thôi."

Gửi xong tin, cậu liền nhét điện thoại vào túi, bước nhanh xuống lầu.

Dưới khu dạy học, Kiều Lộc vừa bước ra liền nghe thấy có người gọi mình, đành phải dừng bước, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Mái tóc kia, chiếc áo khoác đen quen mắt.

Chu Võ…?

Dây thần kinh phản ứng của Kiều Lộc có hơi trì trệ, nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn Chu Võ đi đến, thái độ đối phương lại chuyển một phát 180 độ, vẻ mặt hiền lành nhìn cậu.

Tình huống gì thế này?

Kiều Lộc còn chưa kịp phản ứng, trên vai đã bị choàng thêm một cánh tay.

Chu Võ một tay khoác vai Kiều Lộc, kéo cậu sang một bên, đồng thời mở miệng, bộ dạng đầy vẻ áy náy nói:

"Chuyện hôm nay đều là tôi sai, tôi đến để xin lỗi cậu. Thật sự xin lỗi nha, mấy chuyện trước đều là hiểu lầm. Tôi chẳng phải đang theo đuổi Giang Nghi sao, cứ tưởng cậu đang giành người với tôi..."

Kiều Lộc vốn còn đang thắc mắc vì sao Chu Võ lại khoác vai mình, sau đó nghe hắn mở miệng nói chuyện thì lực chú ý liền bị kéo đi, nghe rõ nội dung rồi, không khỏi khẽ cau mày, tư duy bị lời hắn làm lệch hướng, liền nghiêm túc ngắt lời phản bác:

"Tôi không thích Giang Nghi, tụi tôi chỉ là bạn cùng bàn thôi."

Sắp tới nơi, Chu Võ liền thu lại gương mặt cười giả tạo, nhìn vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của Kiều Lộc, có lệ mà phụ họa:

"Ừ ừ ừ, mấy chuyện đó đều là hiểu lầm cả."

Kiều Lộc gật đầu, thấy Chu Võ như vậy thành khẩn, lại nhịn không được nói thêm một câu:

"Giang Nghi cũng không thích cậu, cậu đừng tìm cậu ấy nữa. Với lại, yêu sớm là không tốt đâu. Chủ tịch còn nói, ai yêu sớm mà bị bắt thì phải viết kiểm điểm, còn bị bêu trước toàn trường nữa, cậu không sợ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!