Dư vị hoàng hôn dần tan biến dọc theo đường chân trời xa xăm, bóng đêm chập chờn buông xuống, từng cơn mưa thu khẽ rơi trong lặng lẽ.
"Trời mưa rồi." Trong phòng học sáng đèn, có học sinh chú ý đến động tĩnh ngoài cửa sổ, liền chia sẻ với bạn bên cạnh.
Một cơn mưa thu, một đợt lạnh tràn về. Thời tiết vào mùa giao mùa ở thành phố A thất thường như gương mặt của Tôn Ngộ Không, thay đổi chóng vánh. Trước khi mưa rơi, trời vẫn còn oi bức khó chịu, nhưng khi cơn mưa trút xuống, không khí lại trở nên se lạnh.
Kiều Lộc đã vùi đầu luyện tập giải đề suốt một lúc lâu. Nghe thấy tiếng bàn tán trong lớp, cậu cũng ngẩng lên nhìn ra ngoài.
Chỗ ngồi của cậu ngay bên cửa sổ, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy mưa bên ngoài đã nặng hạt.
Không biết từ lúc nào, điều hòa trong lớp đã bị tắt, độ ẩm trong phòng tăng lên nhanh chóng.
Kiều Lộc cúi đầu, kéo ống tay áo xuống rồi vuốt phẳng.
Cậu cũng cảm thấy hơi lạnh thật.
Trong lòng cân nhắc, có lẽ ngày mai nên mang theo một chiếc áo khoác.
Sau khi chỉnh lại tay áo, ánh mắt Kiều Lộc lại dời về cuốn sách bài tập.
Đây là bài tập toán hôm nay thầy giáo giao. Cậu đã làm xong hết phần trước, chỉ còn lại bài cuối cùng. Kiều Lộc đã suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn chưa tìm ra cách giải.
Cuối cùng, cậu chỉ viết một chữ "Giải" lên giấy, như để đánh dấu.
"Cộc cộc cộc."
Cửa sau của phòng học đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Kiều Lộc nghe thấy tiếng ghế dịch chuyển nhưng cũng không để tâm lắm, nghĩ rằng có bạn học nào đó vừa ra ngoài rồi quay lại.
Mãi đến khi giọng nói có phần kinh ngạc của Tần Nghị vang lên từ phía sau: "Chu Võ? Cậu đi nhầm lớp à?"
Chu Võ?
Ánh mắt Kiều Lộc rời khỏi trang sách, quay đầu nhìn về phía sau.
Quả nhiên là người mà cậu đã gặp vào buổi trưa.
Chu Võ rõ ràng vừa đi từ khu giảng đường bên ngoài vào, tay phải cầm chặt một chiếc ô màu đen lớn, đầu ô chống xuống nền, nước mưa theo đó nhỏ giọt, thấm ướt sàn nhà vốn đang khô ráo.
Kiều Lộc vốn không có ấn tượng tốt về người này, chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Nhưng trong khoảnh khắc xoay người, cậu chợt nhận ra Giang Nghi có vẻ không ổn lắm.
Từ sau khi Kiều Lộc giúp Giang Nghi ném bó hoa hồng đó đi, cậu đã hỏi Giang Nghi xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng Giang Nghi dường như không muốn nói rõ, nên cậu cũng không gặng hỏi thêm.
Chỉ là, Kiều Lộc có thể nhận ra suốt cả buổi trưa nay, Giang Nghi có vẻ thất thần. Cô thường xuyên lật xem điện thoại, sắc mặt cũng thấp thỏm không yên.
"Giang Nghi? Cậu ổn chứ?"
Nhìn thấy thân hình Giang Nghi khẽ run lên, Kiều Lộc không nhịn được lên tiếng hỏi.
Nhưng chưa kịp nghe câu trả lời, cậu đã thấy từ khóe mắt, vị khách không mời kia đã tiến lại gần.
Hầu hết ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía này.
Chỉ thấy Chu Võ tiện tay ném chiếc ô sang một bên, sau đó bước đến cạnh Giang Nghi. Hắn giơ tay lên, động tác có phần chậm rãi, mở rộng một chiếc áo khoác màu đen rồi nhẹ nhàng phủ lên vai Giang Nghi.
"???"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!