Chương 103: Sao nỡ để em đau (Hoàn chính văn)

Đầu tháng sáu, nắng hạ chớm nóng, nhiệt độ trong không khí dần leo cao, ngày càng thêm oi ả.

Hai ngày thi đại học đều là những hôm trời nắng như đổ lửa. Đứng dưới cái nắng ấy chỉ một lát, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo.

Từ trước khi kỳ thi bắt đầu, để giảm bớt cái nóng khắc nghiệt, đội tình nguyện đã dựng những lều che màu đỏ rực trước cổng các điểm thi, tạo không gian nghỉ ngơi cho phụ huynh chờ đợi.

Khi tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, trước cổng trường cấp ba Lập Dương, những phụ huynh đứng chân cổng từ lâu đổ dồn ánh mắt về phía con đường rợp bóng cây dẫn vào sân trường. Nhiều người tay bó hoa tươi thắm, kiên nhẫn tìm kiếm bóng dáng đứa con thân yêu trong dòng thí sinh ùa ra.

Một số phụ huynh không len lỏi được lên phía trước, đành đứng nép ở bên lề, thậm chí trèo lên bục đá nhô cao, vươn cổ dòm vào trong sân trường.

Kiều Lộc chật vật chen qua đám đông, chiếc mũ trên đầu bị xô lệch. Cậu đưa tay chỉnh lại mũ, ánh mắt vội vã liếc về phía cánh cổng đang mở, nơi những thí sinh đầu tiên đã bắt đầu ùa ra. Cậu nhón chân, cố gắng tìm kiếm giữa biển người ấy bóng hình quen thuộc.

Trong lòng Kiều Lộc ôm khư khư bó hoa nhài trắng muốt. Sợ hoa bị dập nát, cậu dùng cánh tay che chở cẩn thận, da bên hông bị ma sát ửng đỏ, nhưng những bông hoa vẫn nguyên vẹn như những ngôi sao nhỏ xinh đẹp.

Vừa ngẩng đầu lên, Kiều Lộc đã thấy Lâm Triều Sinh giữa dòng người.

Dáng người cao gầy khác biệt của Lâm Triều Sinh, dù trong đám đông chen lấn, vẫn nổi bật như một điểm sáng.

Và trước cả khi Kiều Lộc kịp nhận ra, ánh mắt Lâm Triều Sinh từ lâu đã đậu trên người cậu.

Trong tầm mắt Kiều Lộc, Lâm Triều Sinh bỗng rẽ đám đông, chạy thẳng về phía cậu.

Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc. Đôi mắt Kiều Lộc bừng sáng, những tia nắng nhỏ xíu trong suốt ấy còn lấp lánh hơn cả những bông hoa sao trắng ngần cậu đang ôm.

Cậu bật cười, nâng niu bó hoa, khéo léo né những người xung quanh, từng bước từng bước cũng hướng về phía Lâm Triều Sinh mà chạy.

"Anh Triều Sinh!"

Lao vào vòng tay đang mở rộng của Lâm Triều Sinh, Kiều Lộc ngửa mặt lên, đôi mắt to sáng rỡ chớp chớp, gọi tên người ấy bằng giọng vui mừng khôn xiết.

Tiếng gọi trong trẻo, hồn nhiên như chim sơn ca hót véo von bên tai anh.

Chú chim sơn ca vừa cất tiếng, đã bị bổng lên khỏi mặt đất, Lâm Triều Sinh ôm chặt eo cậu, nhấc bổng lên!

Dưới ánh hoàng hôn ấm áp của đầu hè, Kiều Lộc ôm chặt cổ Lâm Triều Sinh, bị bế xoay giữa không trung vài vòng.

Lúc này, niềm vui lấn át cả sự ngại ngùng. Đôi má lúm đồng tiền nhạt màu của Kiều Lộc áp vào vai Lâm Triều Sinh, cậu cười khúc khích thì thầm: "Anh Triều Sinh, chúc mừng anh thi xong!"

Khi được đặt xuống, Kiều Lộc gắng lờ đi ánh mắt tò mò của những người xung quanh, nâng bó hoa đã được giữ gìn cẩn thận trao cho Lâm Triều Sinh, người đang không rời mắt khỏi cậu.

"Đây là quà cho anh."

Lâm Triều Sinh vẫn thường tặng hoa, mỗi ngày một bó, khiến ban công nhà Kiều Lộc tựa như khu vườn nhỏ.

Nhưng lần này là lần đầu tiên Kiều Lộc tặng hoa lại, lòng anh bỗng dâng lên nỗi hồi hộp khó tả.

Lâm Triều Sinh nhìn Kiều Lộc đang cúi đầu dâng hoa cho mình.

Bỗng, anh khẽ cười, rồi nhận lấy bó hoa nhài trắng, tay kia nắm chặt bàn tay Kiều Lộc.

"Tiểu Lộc nhà mình biết tặng hoa rồi nhỉ." Lâm Triều Sinh cúi người, ánh mắt dừng trên vành tai đang dần ửng hồng của cậu, khóe miệng nhếch lên đầy yêu thương.

Che lấp sau bó hoa, anh khẽ nghiêng người, môi chạm nhẹ vào vành tai hồng phớt trước mặt. Cảm nhận được cơ thể người trước mặt run lên, Lâm Triều Sinh mới từ từ lui ra, rồi lại ôm chặt Kiều Lộc vào lòng, thở dài: "Anh thích lắm."

"Đây là món quà tuyệt nhất anh từng nhận."

Kiều Lộc, người luôn dễ dàng thấm đẫm hơi thở của người khác.

Ôm bó hoa nhài trắng, giờ đây trên người Lâm Triều Sinh cũng thấm đẫm hương thơm thanh khiết của loài hoa ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!