Chương 10: (Vô Đề)

"Chu ca, nhìn bên kia kìa, chính là thằng nhóc đó."

Ở một góc khuất, có người giơ tay chỉ về phía một chỗ ngồi gần cửa sổ, ra hiệu cho người đối diện nhìn theo.

Người được gọi là "Chu ca" là một nam sinh để tóc húi cua, trên mu bàn tay phải cầm đũa có một vết sẹo dài do dao để lại. Khóe miệng hắn lộ vẻ cợt nhả, quần áo xộc xệch, không mặc đồng phục của trường cấp ba Lập Dương.

Nghe thấy lời của người đối diện, hắn quay đầu nhìn về hướng được chỉ.

Ở chỗ ngồi gần cửa sổ kia, một nam sinh xa lạ xuất hiện trong tầm mắt hắn.

"Hừ, đúng là tiểu bạch kiểm."

Chu Võ phun ra một miếng xương gà khỏi miệng, đẩy khay đồ ăn về phía giữa bàn, đứng dậy. Chiếc ghế ma sát với mặt sàn phát ra âm thanh "két" kéo dài, không quá chói tai giữa sự ồn ào của nhà ăn.

Ngay sau đó, hắn sải bước đi về phía bên kia.

Thấy Chu Võ đứng dậy, đồng bọn của hắn vội vàng thu dọn nốt hai phần đồ ăn rồi nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này, Kiều Lộc và Tạ Miêu cũng đã ăn xong, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Tạ Miêu đi phía trước, còn Kiều Lộc vì động tác chậm hơn nên bị tụt lại phía sau một chút.

Vừa mới đi được hai bước, Kiều Lộc liền bị ai đó chặn đường, buộc phải dừng lại.

Lối đi trong nhà ăn vốn không rộng, hai người đi ngang qua nhau va chạm là chuyện bình thường. Cậu ngẩng đầu, thấy người đối diện đang đứng thẳng trước mặt mình, có vẻ như cũng muốn đi sang phía bên kia.

Kiều Lộc hơi nghiêng người, dịch sang trái, chuẩn bị tránh đường cho đối phương đi qua.

Nhưng cậu không ngờ, người kia lại di chuyển theo hướng của cậu, thậm chí còn bước lên trước một bước và hất mạnh tay.

"Phanh!"

Tiếng khay đồ ăn rơi xuống đất vang lên chói tai.

Ngay khoảnh khắc khay tuột khỏi tay, Kiều Lộc theo phản xạ cúi người muốn chụp lại. Nhưng cùng lúc đó, cánh tay của đối phương cũng vung ra cản đường, khiến cổ tay hắn va mạnh vào, tê rần lên ngay lập tức, để lại một vệt đỏ ửng.

Kiều Lộc khẽ nhíu mày. Người này đi đường mà dùng lực như vậy để vung tay làm gì chứ?

Kiều Lộc ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt lộ rõ vẻ không vui, nhưng vẫn giữ phép lịch sự theo thói quen:

"Bạn học, phiền cậu nhường đường một chút, cậu làm rơi khay đồ ăn của tôi."

Chu Võ nghe vậy liền lùi một bước, nhưng lại cố tình giẫm thẳng lên khay cơm dưới đất.

Dẫm xong, hắn còn ra vẻ khoa trương, giơ tay lên tỏ vẻ ghét bỏ rồi lùi thêm hai bước, giọng điệu chẳng có chút chân thành nào:

"Ôi chao, ngại quá nha, lại dẫm phải rồi."

Kiều Lộc lập tức hiểu ra, người này là cố ý.

Động tĩnh bên này không nhỏ, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.

Tạ Miêu vừa đặt khay đồ ăn về chỗ, xoay người lại thì thấy tình huống không ổn, lập tức bước nhanh tới.

Len qua đám đông, nhìn thấy Kiều Lộc cùng khay đồ ăn vương vãi dưới đất, ánh mắt Tạ Miêu quét qua một lượt, nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Chị kéo Kiều Lộc ra phía sau mình, đối diện với nam sinh vừa tìm chuyện, nhìn rõ người trước mặt, lạnh lùng nói:

"Chu Võ, cậu có bệnh à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!