Chương 9: (Vô Đề)

Trong giấc mơ, tôi mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tôi.

Mẹ ơi, mẹ ơi!

Là Gia Dục sao?

Tôi tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, và rồi, tôi nhìn thấy... chính mình.

Chính xác hơn, là tôi ở thế giới khác.

Cô ấy trông giống hệt tôi.

Nhưng vẻ mặt tiều tụy, và trên cổ tay có vài vết sẹo, nhìn như dấu vết tự cắt.

Ngay giây tiếp theo, Gia Dục với đôi chân ngắn nhỏ bé chạy nhào tới.

Nhưng lại bị cô ấy đẩy ra:

"Đã nói là đừng gọi tôi là mẹ!"

Gia Dục bị dọa đến sững sờ, đứng im tại chỗ.

Tim tôi thắt lại, muốn ôm lấy cậu bé, nhưng hai tay tôi lại xuyên qua cơ thể của Gia Dục.

Tôi chợt nhận ra, lúc này tôi đang ở góc nhìn thứ ba, chứng kiến quá khứ của tôi ở thế giới khác.

Cảnh tượng chuyển đổi, tôi thấy tôi dắt tay Gia Dục cùng đi thăm sở thú.

Cả hai đều vui vẻ, nắm tay nhau trông rất hạnh phúc.

Nhưng ngay sau đó, một chiếc xe tải cũ kỹ dừng lại.

Lợi dụng lúc tôi đi mua đồ uống lạnh, Gia Dục lập tức bị một người đàn ông lôi đi một cách thô bạo.

Từ góc nhìn của kẻ ngoài cuộc, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt của kẻ bắt cóc.

Đó là Hồ Lập!

Cảnh tượng sau đó trở nên vô cùng hỗn loạn.

Trong thùng xe kín mít bằng sắt, có Gia Dục đang hôn mê, có Giang Khâm Hòa đang đánh nhau với Hồ Lập.

Và còn có... tôi nằm trong vũng máu.

Cuối cùng, tất cả mọi thứ ở đây đều bị ngọn lửa bùng lên nuốt chửng.

Gia Dục!

Tôi giật mình tỉnh dậy, trước mặt tôi là đôi mắt tròn xoe như quả nho, đầy vẻ lo lắng.

"Mẹ ơi, mẹ không khỏe sao?"

Gia Dục?

Tôi chớp mắt vài lần, nhìn quanh khung cảnh xung quanh.

Tôi... đã quay lại thế giới kia.

Giấc mơ thật đến nỗi khiến tôi tin rằng nó không phải là ảo giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!