Bác sĩ liếc về phía sau, quát lên:
"Sốt hạ rồi mà đã chạy lung tung khắp nơi, người nhà kiểu gì vậy? Mình ngủ trên giường còn bắt bệnh nhân đi mua bữa sáng, yêu đương cũng không phải lúc này!"
Nói xong, bác sĩ còn lườm tôi một cái.
Đúng là vô lý hết sức.
Chờ bác sĩ đi khỏi, tôi bực bội nói: Anh vừa đi đâu vậy?
"Ra ngoài mua cho cô ly cà phê, sợ cô đi làm sẽ buồn ngủ."
Tôi nghi ngờ:
"Có phải lại mua chịu nữa không đấy?"
Không.
Tôi đang định hỏi anh lấy đâu ra tiền, thì đột nhiên có vài người đàn ông mặc vest lịch sự bước vào.
Một người trong số đó cung kính đứng trước mặt Giang Khâm Hòa:
"Giang tổng, cần tôi sắp xếp cho ngài một phòng đơn không?"
Giang Khâm Hòa hơi lạnh mặt:
"Không cần, các anh cứ về trước đi."
Người kia còn muốn nói gì đó, liếc nhìn tôi một cái rồi nuốt lại lời định nói.
"Vâng, có gì cần ngài cứ dặn dò."
Chờ họ đi khỏi, Giang Khâm Hòa mới lên tiếng:
"Cà phê là họ mua, có vẻ họ nhận nhầm người, tưởng tôi là Giang Khâm Hòa của thế giới này."
Anh ghé sát vào tôi, hạ giọng thì thầm:
"Tôi đã bảo bọn họ gom cho tôi một vạn tiền mặt, cô cầm lấy đi, coi như là tiền tôi bù đắp cho sinh hoạt phí trong thời gian tôi ở đây."
Nói rồi anh rút ra một phong bì dày cộp, nhét vào tay tôi, còn nháy mắt ra hiệu giữ bí mật.
Cả người tôi ngẩn ngơ.
Khoan đã, chuyện này chẳng phải là lừa đảo sao?
Đây chính xác là lừa đảo rồi còn gì!
Sau khi xuất viện, Giang Khâm Hòa theo tôi về nhà.
Hợp đồng thuê nhà sắp hết hạn.
Tối đó, tôi nhận được tin nhắn của chủ nhà hỏi có muốn gia hạn hợp đồng không.
Tôi cầm điện thoại, cảm thấy hơi do dự.
Đang làm gì vậy?
Giang Khâm Hòa tắm xong bước ra, mặc bộ đồ ngủ vải cotton màu xám mà tôi mới mua cho anh, trông dài chân dài tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!